Mộ Miên ăn thiếu điều mắc nghẹn. Gì cơ? Ai được yêu mến? Cậu á? Bà cô ơi cô có nhầm không vậy?
Mộ Miên có chút hoài nghi nhân sinh, cả ngày ở trường ngoài học với ăn, cậu chỉ có về nhà, còn chẳng nói chuyện, làm quen với ai. Kiếp này trở lại, Mộ Miên chỉ muốn dành thời gian với Diệc Minh Phong, cậu chỉ cần anh, không cần một mối quan hệ khác
Cậu ho sặc sụa, Diệc Minh Phong vỗ lưng, dặn dò cậu ăn uống từ từ rồi đưa Mộ Miên cốc nước. Hai bô lão Diệc gia nhìn cậu mà buồn cười
" Tiểu Mộ, con ăn từ từ thôi, còn nhiều món lắm "
" Vâng.. khụ khụ.."
Bà nội cha thiệt chứ Đinh Ninh Hy, cô câm miệng ăn cũng không ai bảo cô tham ăn đâu. Nhờ cô mà ai cũng nghĩ tôi tham ăn tham uống thể này, mặt mũi của tôi biết để đâu???
Đinh Ninh Hy có hơi ngớ người, Mộ Miên chỉ sặc thôi mà những lời cô ta nói cứ như chưa hề tồn tại, ai cũng xoay quanh cậu, trước mặt của cậu, cô ta chẳng khác gì bình phong, chỉ có thể để trang trí. Đinh tiểu thư không cam tâm như vậy
" Tiểu Mộ của chúng ta đáng yêu thế này, ai gặp cũng sẽ yêu mến thôi "
" Cha mẹ, chắc Miên Miên mệt rồi, con đưa em ấy về trước, mọi người cứ tự nhiên "
Nói rồi Diệc Minh Phong dứt khoát dẫn Mộ Miên đi, anh cũng không quên lườm huýt Đinh Ninh Hy, ánh mắt thể hiện rõ: Cô không cần bôi nhọ Miên Miên trước mặt nhà tôi,chỉ phí sức!
Đinh Ninh Hy trong mắt có chút sợ hãi và giận dữ nhưng cũng chẳng thể làm gì. Cô ta nắm chặt lòng bàn tay, suy nghĩ một điều gì đó
"Nếu đã không hạ bệ cậu ta bằng lời nói được, vậy thì đành dùng vũ lực vậy"
Mộ Miên và Diệc Minh Phong lên xe, Mộ Miên thở dài một hơi như cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm, anh nhìn cậu rồi khẽ cười
" Mệt chết em rồi, đi tiệc thôi mà căng thẳng quá, nếu có lần sau em không đi đâu "
" Đều nghe em "
Cậu nằm dài trên băng ghế dài, mọi khi cậu sẽ ngồi ghế trước nhưng hôm nay cậu mệt rồi, Tiểu Miên đây muốn nằm trườn ra và lười biếng. Nằm được một chút cậu liền bật dậy
" Phong, nhà mình có thuốc tiêu hóa không? Nay em ăn nhiều quá, bụng em hơi khó chịu "
" Anh không biết, thôi sẵn đường mua luôn "
Nghe thế cậu liền gật gù rồi nằm dài, thoải mái điều chỉnh tư thế cho hợp lí. Mộ Miên nằm chán rồi bắt đầu luyên thuyên, hết nói về đồ ăn rồi nói về phong cảnh, đặc biệt nói rất nhiều và diễn tả cho anh xem tình yêu của cậu to lớn thế nào. Suốt chặng đường, Diệc Minh Phong chỉ yên lặng nghe, đôi lúc lại khẽ cười hoặc nói vài câu
Bầu không khí thật yên bình, chẳng cần biết Mộ Miên nói gì, làm gì, chỉ cần là từ Mộ Miên, Diệc Minh Phong tất thẩy đều quan tâm. Dù cho Mộ Miên có luyên thuyên chuyện trên trời dưới bể, dù cho có là chuyện vô lý thì với Diệc Minh Phong, nếu cậu nói nó là thật thì chính là thật. Diệc Minh Phong dành mọi sự nuông chiều ấy cho Mộ Miên không một chút do dự. Chỉ cần Mộ Miên vui, Diệc Minh Phong sẽ ngây ngốc nghe theo
" Anh không thấy em nói nhiều sao? "
" Không có "
" Thật? "
" Không gì thật hơn "
Mộ Miên cười khúc khích, luôn miệng nói Diệc Minh Phong ngốc nghếch hơn mình. Cậu leo lên ghế trước ngồi với anh, nhìn lên bầu trời sao thông qua kính xe rồi cười
Bầu trời hôm nay thật tỏa sáng, lặng im nhưng lại vô cùng rực rỡ. Đôi mắt cậu cũng lấp lánh như các vì sao, thật tỏa sáng
" Ước gì chúng ta cứ mãi thế này "
" Ước gì cứ luôn bình yên như vậy "
" Ước gì...chúng ta sẽ mãi bên nhau trường tồn vĩnh cửu như ánh sáng của ngôi sao "
Mộ Miên ước thật nhiều, bất giác hơi buồn. Đây chính là điều ước mà kiếp trước cậu không đạt được. Và đó cũng là ước muốn của anh
" Em không cần phải ước, chỉ cần em muốn, anh sẽ khiến điều em ước thành sự thật "
" Ừm "
Cứ như thế, một người hát thì người còn lại phụ họa cực kì ăn ý, vui vẻ trò chuyện cho đến khi về đến nhà
Lương quản gia nhìn thấy chiếc xe quen thuộc liên nhanh chân chạy ra đón. Sắc trời cũng đã khuya, Mộ Miên tỏ ý muốn mời Diệc Minh Phong ở lại, sáng hẳn rời đi, đương nhiên Diệc thiếu sẽ không từ chối, vô cùng vui sướng
Lương quản gia cho người sắp xếp phòng, tuy đã biết mối quan hệ của tiểu thiếu gia và Diệc thiếu nhưng ông vẫn theo nguyên tắc mà làm, chuẩn bị một phòng khác gần với phòng Mộ Miên cho Diệc Minh Phong, dù gì mới chỉ là mối quan hệ yêu đương, cô nam quả nam ở trong phòng giữa trời đêm còn có thể làm gì thì ai cũng ngầm đoán được, ông phải thay gia chủ bảo vệ tiểu thiếu gia non trẻ mới được. Chừng nào hỏi cưới đoàn hoàng thì có thể danh chính ngôn thuận mà ở cùng nhau, ông cũng tin rằng Diệc thiếu sẽ hiểu được điều này
Tuy đúng là Diệc Minh Phong hiểu ý của bác Lương, nhưng suy cho cùng thì tình yêu làm mờ con mắt, không cho anh qua thì anh lén qua, với anh không gì là không thể. Diệc Minh Phong cười hắc hắc, lại không ngừng suy nghĩ đến những viễn cảnh ướt át trong đêm. Diệc Minh Phong lại nhớ Mộ Miên rồi, nhớ đến muốn xông vào phòng cậu ôm hôn cho đỡ ghiền, không chỉ nhớ mỗi cậu, anh còn nhớ nhung dáng vẻ không đứng đắn của cậu, dáng vẻ cậu cầu xin, dáng vẻ cậu khóc lóc, thật ra cũng lâu rồi anh chưa được chiêm ngưỡng....dù mới được thưởng thức vài ngày trước
Diệc Minh Phong thật lưu manh