Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh Thế Giới Conan Viết Tiểu Thuyết

Chương 9: Nhộn nhạo




Chương 9: Nhộn nhạo

- Tiến sĩ Agasa, bác không sao chứ?

Ran tiến lại gần Tuấn Phong, có phần ngập ngừng hỏi.

- Cháu cảm giác thấy bác hôm nay có chút không đúng… Nói sao nhỉ… chính là cảm xúc hơi không ổn định…

Ôn nhu, dịu dàng, thấu hiểu lòng người rồi lại nguyện ý chiếu cố tất cả…

Đơn giản chính là “nàng thơ” trong mộng của Tuấn Phong. Đó là người mà kiếp trước, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới, mà người này, giờ đây, hiện ra gần ngay trước mắt hắn lại vẫn như cũ xa không thể chạm tới…

Vô số suy nghĩ lướt qua trong nháy mắt khiến Tuấn Phong có chút đờ người ra.

Ran trông thấy thế, tưởng rằng mình đã nói gì sai, động chạm đến Tuấn Phong, lập tức cúi người, có chút hối hận, nói :

- Xin lỗi, xin lỗi, cháu đã làm phiền bác rồi…

Tuấn Phong bỗng giật nảy mình tỉnh lại, đỡ lấy Ran, miễn cưỡng cười nói :

- Ha ha, cháu làm gì có lỗi lầm gì ở đây mà xin, đúng là do dạo này ta hay bị mất ngủ nên cảm xúc có chút thất thường thôi, cháu chớ có để ý… Ha ha...ha...ha…

- Vậy thì tốt rồi, là do cháu cứ nghĩ vớ vẩn không thôi…

Ran thở phào nhẹ nhõm còn Tuấn Phong vẫn mỉm cười, hiền lành nhìn nàng nhưng trong thâm tâm thì đang rỉ máu…

Tuấn Phong bất lực liếc mắt nhìn Mori Kogoro vẫn đang đắc ý ở đằng kia, thầm nghĩ rằng không biết bao nhiêu đời tổ tiên tích phúc tích đức đã dồn vào cho hắn trong kiếp này nữa...

Còn về phía Conan thì giống như bố vợ tương lai đang nhìn chằm chằm tên con rể khốn kiếp sắp lấy đi viên minh châu quý giá đã được cất giữ bao năm của mình…

Cực kì không cam tâm lại không thể làm gì được…

Nhất thời, Tuấn Phong chẳng còn cảm thấy được chút vui mừng, đắc ý khi phá được vụ án đầu tiên nữa. Tâm trạng sa sút, hắn lôi kéo Ayumi rời khỏi chốn bi thương này…

Phá án thì để làm gì?

Nổi tiếng thì để làm gì?

Nhà hàng miễn phí bữa ăn hôm nay cho hắn thì để…



Đúng là đỡ tốn tiền thật…

Thế nhưng, cuối cùng, hắn vẫn chỉ là một lão già bình thường, chán nản và cô độc…

Lại còn mập và hói nữa chứ …

Thất thiểu đi vào trong xe, không hiểu sao Tuấn Phong cũng cảm thấy dù chỉ là lần thứ hai nhưng hắn cũng đã lái quen nó. Năng lực học tập của hắn bây giờ đúng là mạnh đến đáng sợ.

- Hôm nay Ayumi nhìn oji-san phá án trông đặc biệt ngầu đấy!

Ayumi ngồi bên cạnh không khỏi ngưỡng mộ lên tiếng. Nụ cười vô cùng đáng yêu của cô bé như liều thuốc trợ tim đưa Tuấn Phong ra khỏi vực thẳm.

Đúng là chỉ có loli… à không, Ayumi của nhà ta là tuyệt vời nhất...

- Đương nhiên rồi, mà đâu phải chỉ có lúc phá án, bình thường ta cũng luôn luôn như vậy mà!

Tuấn Phong như đã hồi đầy máu, bắt đầu cùng trêu đùa với cô bé. Hai người cứ thế trò chuyện rất vui vẻ.

Được một lúc, cô bé Ayumi bỗng nghiêng nghiêng cái đầu, nhìn nhìn Tuấn Phong, ngây thơ hỏi :

- Tại sao người kia lại g·iết người hả oji-san?

Tại sao, đúng, tại sao…

Tại sao người phải g·iết người?

Tại sao lại lừa dối lẫn nhau?

Tại sao Lãn Lão Quái thông minh, đẹp trai, tài năng, tài lẻ đều có mà đến giờ vẫn chưa có người yêu?

Tất cả đều rất đáng để suy ngẫm… Tuấn Phong cũng bắt đầu trầm ngâm...

Kinh nghiệm của hắn là khi trẻ nhỏ hỏi những vấn đề dạng này, không thể trả lời qua loa được. Vì nếu trẻ tò mò sẽ tự đi tìm hiểu, khi đó khó tránh khỏi tiếp xúc nhưng thông tin sai lệch, độc hại khiến ảnh hưởng đến tâm sinh lí. Rất nhiều phụ huynh cứ nghĩ là ngăn, cấm, giấu giấu diếm diếm là ổn nhưng kì thực sẽ kích thích tâm lí phản nghịch của trẻ.

Hãy chủ động giáo dục nhưng cũng không cần quá nghiêm túc, trẻ sẽ không hiểu hoặc lí giải sai ý của mình. Cách tốt nhất là lấy một ví dụ cụ thể, gần gũi với trẻ nhưng không nên quên rằng mục đích chính vẫn là giáo dục.

Cũng giống như Tuấn Phong, sau khi suy nghĩ một lúc, bắt đầu đáp lại:



- Thế ở trường ấy, Ayumi có bao giờ thấy bạn học mẫu thuẫn với nhau chưa?

Ayumi ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời :

- Có ạ nhưng rồi cũng tự làm hòa hay cô giáo đi khuyên giải thì sẽ hết!

- Ở đây cũng giống như thế nhưng mẫu thuẫn giữa hai người có chút lớn lại không có người thích hợp đứng ra ngăn cản nên mới xảy ra chuyện đáng tiếc như vậy…

- Vậy ra, nếu có người can ngăn, như vợ của chú kia thì tất cả sẽ không sao ạ?

- Haha, đúng vậy, Ayumi tiếp thu nhanh lắm!

- Nếu thế thì sau này Ayumi cũng sẽ làm người hòa giải, ngăn chặn tội ác giúp oji-san! Mà… cụ thể đấy là nghề nào nhỉ…

“Đúng là trẻ con…” nghiêng đầu nhìn Ayumi, Tuấn Phong có chút cảm thán.

Mà việc này sẽ là gì nhỉ?

Cảnh sát? Ở thế giới này có điểm như nhân viên thu dọn hiện trường...

Luật sư, cũng giống giống vậy.

Vậy thì là…

Tuấn Phong như nghĩ ra điều gì :

- Ừm, chính là… giáo viên! Cháu thử ngẫm lại xem, nếu được giáo dục đàng hoàng từ nhỏ, có nhận thức tốt thì sẽ không vì một chút mâu thuẫn mà đi gây án được…

Kì thật Tuấn Phong cũng định nói là phóng viên hay nhà báo gì đó nhưng bản thân hắn khá ghét lũ kền kền này nên cũng không muốn Ayumi nghĩ đến nó.

Còn việc được giáo dục tốt liệu sau này có phạm pháp hay không thì…

Đáp án đã quá rõ ràng rồi...

Nhưng Ayumi thì có vẻ rất hứng thú với đề nghị này của Tuấn Phong, cô bé tràn đầy hưng phấn nói :

- Như vậy là giống như cô Kobayashi đó ư? Ayumi cũng rất thích cô ấy! Quyết định rồi, sau này, cháu sẽ trở thành một giáo viên!



Tuấn Phong thấy vậy thì cũng chỉ cười xòa, con nít cả thèm chóng chán, chắc chẳng mấy chốc mà quê.

Mà hắn cũng định nghiêm túc suy nghĩ một chút về vấn đề này, xem xem có thể làm tư liệu để sáng tác không…

Xem nào, lí do có thể coi là thể hiện thất bại, da mặt mỏng…

Không, không, nếu xét cặn kẽ thì ban đầu vẫn là từ n·ạn n·hân…

Nếu n·ạn n·hân không xía mũi vào chuyện người khác, mặc kệ h·ung t·hủ với cô vợ nhỏ thì mọi chuyện đã khác nhưng n·ạn n·hân là nhà phê bình ẩm thực nổi tiếng, cũng khó có thể nhìn một kẻ múa rìa qua mắt thợ được. Mà hình thành điều đó cũng từ sự nổi tiếng, cho hắn tự tin, cảm thấy có thể quyết định, phán xét, số phận người khác…

Tổng kết lại chính là: “họa từ miệng mà ra” lại cũng không thể không coi thường uy lực của “lời nói”

Nạn nhân chính là chỉ cần một câu nói cũng có thể thay đổi một nhà hàng, vận mệnh của một cặp vợ chồng cũng như của cả chính mình…

“Lời nói, lời nói à…” Tuấn Phong như có điều suy ngẫm.

Hắn lơ đãng liếc qua Ayumi, cô bé vẫn đang vô cùng phấn khích vì được tận mắt trông thấy việc phá án, miệng nhỏ thậm chí còn đang hát líu lo gì đó.

“Lời nói của một đứa trẻ thì liệu có sức mạnh gì…. Không…” Tuấn Phong chợt liên tưởng đến điều gì, đột nhiên run bắn người, tay lái cũng vì thế mà lảo đảo một hồi, suýt chút nữa thì đâm vào cột điện bên lề đường.

“Nguy hiểm thật...”

Cả người hắn lúc này đều đã đổ mồ hôi lạnh!

Bị xóc nhẹ, Ayumi có chút nghi hoặc, quay sang hỏi hắn:

- Bác Agasa, bác làm sao vậy?

- Không, không… sao đâu...

Tuấn Phong cố nặn ra một nụ cười để che giấu sự bối rối nhưng trong vô thức hắn vẫn cố tránh đi ánh mắt của Ayumi.

Hắn đều bị suy nghĩ của mình dọa sợ chính mình…

Vốn Tuấn Phong cũng định đưa đi chơi vài nơi nữa nhưng đột nhiên không còn tâm trạng nên ngay sau đó, Tuấn Phong mau chóng đưa Ayumi trở về nhà.

Cô bé tuy rằng cảm thấy có chút vấn đề những rồi cũng không suy nghĩ gì nhiều, tạm biệt Tuấn Phong để trở về nhà. Dù sao hôm nay gần như cũng là lần đầu tiên Ayumi được trực tiếp quan sát quá trình phá án nên cô bé vẫn còn rất vui.

Tuấn Phong cũng lái xe trở về, tạm hoãn việc mua xe, đăng ký văn phòng thám tử…

Hắn muốn lao vào sáng tác ngay lập tức để hiện thực hoá linh cảm đang nhộn nhạo như kiến bò trong đầu này.

Tuấn Phong cảm thấy tác phẩm đầu tiên của mình, chẳng mấy chốc sẽ ra đời...