Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh Thế Giới Conan Viết Tiểu Thuyết

Chương 10 : Mơ mơ hồ hồ




Chương 10 : Mơ mơ hồ hồ

Tokyo, khu phố Beika, nhà số 22.

Trong nhà, ngồi ở trước máy tính, Tuấn Phong đang miệt mài viết bản thảo.

Tiến sĩ Agasa làm công tác khoa học, tất nhiên là cũng sở hữu một chiếc máy tính. Chạy bằng hệ điều hành windows 95, có thể đơn giản truy cập internet bằng mạng dial-up với tốc độ tối đa là 56 Kbps.

Ngay từ đầu Tuấn Phong còn hứng thú mày mò một chút nhưng đến ngay cả tải một hình ảnh đơn giản còn rất mất thời gian thì những loại giải trí khác như : phim ảnh, truyện tranh, trò chơi… cũng đừng nghĩ.

Dữ liệu trên internet cũng không có nhiều, mọi thứ đa số chỉ được giới thiệu sơ qua, vô cùng sơ sài. Diễn đàn, blog cá nhân thì có nhưng vẫn rất ít người dùng.

Tuấn Phong cũng không thấy lạ khi nghĩ đến kiếp trước, đọc được ở đâu đó thống kê rằng cho đến đầu năm 2000, cả nước Nhật cũng mới chỉ có khoảng gần 10 triệu người sử dụng internet trong số hơn 100 triệu dân.

Nói tóm lại, với một người trải qua thời bùng nổ công nghệ hiện đại như hắn thì rất nhanh mất đi hứng thú với internet ở đây. Cho nên, hắn cũng chỉ có thể tập trung tinh thần mà gõ chữ.

Nhiều người vẫn nghĩ, viết tiểu thuyết là một chuyện rất dễ dàng, nghĩ ra một chút sáng ý là cứ thế bắt tay vào làm nhưng sáng ý, cuối cùng sẽ trở thành hiện thực hay không cũng phải xem người viết như thế nào.

Có người vừa bắt đầu đã bí xị, có người đi được hết trang giấy đầu tiên liền tịt ngòi hay đi xa hơn một chút nhưng rồi cũng đứt gánh giữa đường. Người thì đi đến những bước cuối cùng nhưng sáng ý ban đầu cũng đã biến thành một cái gì đó xa lạ quá rồi.

Chỉ có rất ít người là thực sự thành công viết ra được cái linh quang chớp động, cái xúc cảm thoáng qua đó, rõ ràng rồi lại mơ hồ đến khôn cùng.

Không mưu cầu lợi ích, đơn thuần chỉ là muốn nói ra tiếng lòng của chính mình...

Tuấn Phong cũng không biết mình có thể hoàn thành nó được hay không nhưng một khi đã bắt tay vào làm thì hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều. Tiếng lốp bốp vang lên liên tục trên bàn phím, một thế giới cứ thế dần được mở ra :

[ Thám tử X theo thói quen mua một tờ báo buổi sáng.

Hiếp dâm, g·iết người, c·ướp c·ủa…

Càng điên cuồng hơn nữa cũng có. Chỉ là những tội ác ghê rợn đó không làm X hao phí quá một giây, hắn đã sớm quen với mấy chuyện này.



Duy chỉ có một thứ khiến X phải ngừng lại :

“Phát hiện một nữ giáo viên t·ự s·át tại nhà riêng...”

Vài dòng đưa tin, một bức ảnh không màu nhợt nhạt, được nhét trong xó của tờ báo nhưng thám tử X lại không tài nào rời mắt khỏi nó.

Bởi lẽ, đây là một vị khách hàng của hắn, chuyện này còn phải kể đến từ hơn một tháng trước… ]

Tuấn Phong linh cảm không ngừng, ý tưởng theo ngón tay hắn viết ra cơ hồ là nước chảy thành sông. Trong quá trình này, một chút ý chí của tiến sĩ Agasa còn sót lại trong tiềm thức không ngừng được ép ra, nhào nặn mà dung hợp dần vào với Tuấn Phong. Kéo theo đó, tốc độ tay của hắn cũng càng lúc càng nhanh, cơ hồ đã trở thành tàn ảnh.

Nhưng Tuấn Phong gần như đang tiến vào trạng thái vong ngã cũng không hề nhận ra điều này. Trong đầu hắn giờ chỉ có một điều duy nhất là viết ra tác phẩm của chính mình.

………

Không biết đã trôi qua bao lâu, Tuấn Phong bỗng giật mình tỉnh lại. Quét mắt nhìn mọi thứ xung quanh, bóng tối đã bao trùm khắp nơi, hắn ngó ra ngoài cửa sổ thì thấy bây giờ đã là nửa đêm.

Tuấn Phong thấy đầu có chút đau, vô cùng mơ hồ. Điều này trong thoáng chốc khiến hắn cảm thấy rất kinh ngạc. Bởi lẽ, lúc trước hắn còn đọc sách thâu đêm suốt sáng mấy ngày cũng chỉ thấy hơi mệt mỏi.

Tuấn Phong cũng biết đấy là do dung hợp linh hồn nhưng ngay cả vậy cũng không thể chịu nổi một lần viết từ sáng đến tối này.

“Thi nhân đầu bạc sớm hơn ai” cũng không phải nói ngoa, dù ở đây, chính xác là " văn nhân"...

Đó là lẽ tất nhiên, khi bất cứ ai cũng có thể đọc, sáng tác thì không phải ai cũng làm được, thậm chí chỉ là viết ra một cách đơn giản.

Ngắm nhìn thành quả của mình, Tuấn Phong không khỏi cảm thấy sửng sốt, hắn thực sự đã hoàn thành cả tác phẩm chỉ trong một ngày?

Tuấn Phong loáng thoáng nghĩ lại, hắn có thể nhớ khá rõ cảm xúc, ý nghĩ khi sáng tác nhưng lại không thể nhớ được mọi thứ diễn ra xung quanh khi đó.



“Tựa như mình đã tiến vào một trạng thái nào đó khi viết thì phải...” Tuấn Phong âm thầm nghĩ.

Rồi lại vứt nó ngay sau đầu, dù sao thì việc hắn xuyên qua cũng là li kì nhất rồi, còn việc gì lạ hơn sao?



Tuy rằng mới liếc qua thì có chút ngắn so với các tiểu thuyết được xuất bản thường quy, tầm hơn 200 trang một chút. Trong khi thông thường, theo Tuấn Phong đọc các đầu sách ở thư viện nhà Kudo thì thường rơi vào 300 – 400 trang trở lên.

So sánh thì thấy gần như ít hơn cả trăm trang nhưng cũng là hợp tình hợp lí. Bởi lẽ hắn cũng không chú trọng vào việc mô tả các loại thủ pháp gây án,… như thông thường.

Đọc lại một lượt, Tuấn Phong cảm thấy vô cùng hài lòng vì chính hắn cũng cảm thấy ớn lạnh sau khi đọc xong…

Mặc dù trong đó có nhân tố yếu bóng vía nhưng không thể nghi ngờ, nó đã diễn tả đúng với cái ý tưởng ban đầu cũng như những gì Tuấn Phong muốn biểu đạt ở trong lòng.

Cũng chính là “sức mạnh của lời nói từ trẻ nhỏ”!

Một người như n·ạn n·hân trong quán ăn, xét cho cùng thì bối cảnh, thân phận, vị trí cũng không quá lớn nhưng một lời nói vẫn có thể quyết định vận mệnh của rất nhiều người.

Vậy lời nói của một đứa nhỏ thì sao?

Nhất là khi đó là một lời “nói dối” có chủ đích và nhằm vào ngươi. Đây là một việc rất đáng sợ, không ai sẽ nghi ngờ một đứa trẻ, nhất là khi nó lại là “có người đã xxx cháu”. Cho dù có bị vạch trần thì cũng không ai sẽ trách phạt đứa trẻ đó cả.

“Đồng ngôn vô kỵ” ai lại đi chấp nhặt với một đứa trẻ đâu.

Nhưng người bị oan đó thì lại khác, "không có lửa thì làm sao có khói" một số người cuối cùng cũng sẽ không nhịn được mà có cái nhìn khác, thậm chí là...

Đây cũng chính là thứ Tuấn Phong đã liên tưởng được từ Ayumi. Hắn đã vô tình nghĩ đến một vài chuyện đáng sợ nhưng trong thâm tâm vẫn cố gắng trốn tránh nó. Bằng chứng là nhân vật trong chuyện, một bên là giáo viên “nữ" đứa trẻ thì là học sinh cấp 2.

Như để tận lực tạo ra sự khác biệt với hoàn cảnh hiện giờ của hắn…

“Vậy thì giờ đến lựa chọn nhà xuất bản…” Tuấn Phong cũng định đi nghỉ vì dù sao đã rất muộn rồi, hắn cũng đã khá mệt nhưng tác phong trước giờ của hắn vẫn là làm gì thì phải làm đến cùng nên vẫn cắn răng mà lên mạng tìm hiểu thông tin một số nhà xuất bản uy tín.



Sau một hồi vật lộn, Tuấn Phong cuối cùng cũng tìm ra được. Hắn quyết định chọn nxb “Bungei Shunju” để xuất bản tác phẩm đầu tay của mình này.

Tuy rằng còn có nhiều nxb lớn, uy tín hơn nhưng Tuấn Phong cũng không chọn. Bởi lẽ hắn thấy phong cách của họ đều quấn chặt lấy trinh thám suy luận cổ điển rất nhiều, gần như đã hình thành cả một bầu không khí riêng.

Vả lại, quy mô lớn, đồng nghĩa với việc mỗi ngày cũng sẽ có vô số tác phẩm gửi tới. Muốn được xét duyệt qua, thậm chí là “đọc” đến cũng tốn không biết bao thời gian.

Tuấn Phong lúc này đang rất nóng lòng làm sao có thể chờ lâu như vậy được.

Nxb Bungei Shunju thì khác, tuy rằng thành lập đã lâu nhưng thủy chung vẫn “không nóng không lạnh”. Chính là loại chưa có một tác phẩm đặc sắc để khiến người ta nhớ tới nên vẫn có vẻ rất tiểu chúng.

Tuấn Phong cũng là nhìn trúng điểm này :

“Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”

Kì thực cũng là do trạng thái tâm lý của Tuấn Phong...

Hắn tự tin rằng mình có thể “sưởi ấm” cho Bungei Shunju nhưng không chọn những nxb lớn kia một phần lớn cũng là do sợ hãi tác phẩm của mình không lọt vào mắt họ…

Vô cùng kì quái cũng hợp lý đến không ngờ. Có thể lí giải rằng vì đây là “đứa con đầu lòng” nên Tuấn Phong có chút lo được lo mất

Hắn muốn chọn cách “an toàn” để nó chào đời một cách trọn vẹn nhất…

Nhưng ngay khi Tuấn Phong định gửi tác phẩm vào hòm thư của nxb đó, hắn chợt nghĩ tới một việc rất quan trọng:

“Mình vẫn còn chưa đặt tên cho tác phẩm đâu…”

Viết cả ngày trời nhưng cuối cùng vẫn là chưa đặt tên…

Không thể qua loa được nhưng đột nhiên tay chân rã rời, đầu óc đã có chút đau như muốn nứt ra. Thân thể đã tới giới hạn, Tuấn Phong cố gắng dùng chút sức cuối cùng, mơ mơ hồ hồ đặt tên, click chuột gửi đi.

Ngay sau đó thì ngủ th·iếp đi trên bàn lúc nào cũng không biết...