Chương 8: Không đi đường thường
- Hung thủ không ai khác, chính là ngươi, Aizono Osamu! ( n·ghi p·hạm 1)
Người đàn ông đầu đội mũ lưỡi trai, bề ngoài hơi tàn tạ, có vẻ giận quá mà cười, lớn tiếng nói :
- Tôi, tại sao là tôi chứ? Bằng chứng đâu?
Trong sâu thâm tâm, hắn tức giận, thật sự tức giận, vô cùng tức giận đến mức tràn ngập điên cuồng.
“Tại sao? Tại sao lại bị phát hiện ra nhanh như vậy chứ? Mới chỉ có vài phút thôi…”
“Chẳng lẽ ta thực sự là một kẻ bất tài đến như vậy sao?”
Vậy nhưng, bề ngoài hắn vẫn cố làm ra vẻ trấn định, tỏ vẻ oan uổng, nói rằng :
- Sao rồi, ngài thám tử, không có gì để nói sao? Các vị cảnh sát không định bắt ta chỉ qua một lời nói vu vơ mà không có bất kì bằng chứng nào chứ?
Mọi người xung quanh thì mong chờ nhìn Tuấn Phong đưa ra đáp án.
Thanh tra Megure với tiến sĩ Agasa cũng có chỗ quen biết nên cũng không nhịn được, tiến lại gần định hỏi trực tiếp Tuấn Phong :
- Tiến sĩ à, ngài…
Thế nhưng Tuấn Phong chỉ đưa ngón tay ra hiệu im lặng, khẽ lách mình tránh khỏi Megure rồi tiến lại gần người đàn ông kia, thì thầm điều gì đó vào tai hắn. Khuôn mặt của n·ghi p·hạm lúc này cũng chợt tái nhợt, cảm xúc từ điên cuồng, giận dữ dần chuyển thành kinh ngạc, hối hận, cuối cùng là vô cùng uể oải, tuyệt vọng...
Hắn nhanh chóng cúi đầu nhận tội.
Tất cả mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Dường như chỉ có mình Conan đứng gần đó nghe thấy gì, như điên như cuồng chạy đi kiểm tra.
Ayumi một bên thì xúc động đến rối tinh rối mù, đã chính thức thăng cấp từ “vô cớ tin tưởng” trở thành một “fan hâm mộ” của Tuấn Phong.
Tuấn Phong thì âm thầm thở ra một hơi, thực ra, hắn vẫn có chút lo lắng về suy luận của mình.
Tất nhiên, việc hắn suy luận chính xác ra h·ung t·hủ không phải đoán mò hay gặp may, cũng chỉ là suy luận bình thường nhưng trên bản chất thì khác biệt với Conan.
Hiểu đơn giản, nếu ví vụ án như một bức tranh nhiều mảnh ghép thì Conan sẽ lần lượt đi tìm tất cả các manh mối để ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh đã rồi mới khẳng định thủ phạm là ai.
Tuấn Phong thì khác, hắn dựa trên khả năng quan sát, phân tích hành vi, tâm lí để loại bỏ dần các n·ghi p·hạm… Cho đến khi khoanh vùng được một vài đối tượng nhất định thì sẽ dựa trên các yếu tố có sẵn để giả định, tạo ra các tình huống liên quan…
Nói tóm lại là chọn những thứ cần thiết trong bức tranh, ở đây cụ thể là phỏng đoán để khoanh vùng h·ung t·hủ trước rồi lấy những mảnh ghép có sẵn – vốn là những bằng chứng đã xuất hiện để lắp vào rồi suy đoán ngược lại, xem xem cái nào là hợp lí, phù hợp nhất.
Cả hai đều có ưu và nhược điểm riêng của nó khi dùng cách suy luận như thông thường của Conan thì độ chính xác phải tầm 95% trở lên, chỉ là sẽ mất rất nhiều thời gian để phá án.
Với Tuấn Phong, con số đó thường cũng chỉ rơi vào khoảng 30 - 50% thôi nhưng bù lại tốc độ sẽ nhanh đến rợn người, trong một số trường hợp nhất định thì thậm chí có thể phá án trong nháy mắt.
Xét một cách nghiêm túc thì lối suy nghĩ của Tuấn Phong có phần “bàng môn tà đạo” hay nói một cách hoa mỹ hơn là: “không đi đường thường...”
Cụ thể, suy luận của Tuấn Phong là như thế này:
Đầu tiên, theo Tuấn Phong, 3 n·ghi p·hạm thì có thể ngay lập tức loại bỏ n·ghi p·hạm thứ 3 là quản lí. Bởi lẽ, n·ghi p·hạm này từ một đầu bếp, bây giờ đã trở thành một quản lý nhà hàng, tức là đã vượt qua chuyện cũ, chấp nhận một cuộc sống mới. Vậy thì không có lí do gì lại đi g·iết người trả thù để rồi phá hỏng tất cả những gì mình đã khổ công xây dựng lại cả.
Tất nhiên vẫn có trường hợp ngoại lệ nhưng Tuấn Phong tin tưởng vào phán đoán của bản thân khi quan sát người này.
Còn lại 2 người, xác suất là 50/50.
Bây giờ thì xét đến nguyên nhân c·hết và thủ pháp gây án. C·hết vì đầu độc, dường như là từ ngón tay vậy ắt hẳn n·ạn n·hân phải chạm vào thứ gì đó có độc. Đây là cửa hàng sushi vậy thức ăn cùng đĩa đựng là nghi vấn nhất nhưng đã loại người quản lí vốn đã từng phục vụ n·ạn n·hân nên sẽ khó có khả năng h·ung t·hủ biết được món yêu thích và món ăn mà n·ạn n·hân yêu cầu tại chỗ.
Thử xét n·ghi p·hạm 2, ngồi bên phải, cách n·ạn n·hân 4 – 5 chỗ ngồi. Băng chuyền sushi chạy theo hướng kim đồng hồ nên theo lí thuyết có thể bỏ độc nhưng xét đến việc phải biết được chính xác n·ạn n·hân muốn ăn gì để bỏ độc thì độ khả thi không cao.
Tiếp tục xét n·ghi p·hạm còn lại, thức ăn n·ạn n·hân cần chắc chắn sẽ bị lấy lên trước, cân nhắc tới các yếu tố khác như: băng chuyền sẽ dừng 2-3 phút mỗi vòng, đĩa thức ăn sẽ tự động biến mất sau một lúc… thì việc đầu độc bằng cách này cũng sẽ khó có thể xảy ra.
Như thế thì có thể tạm thời loại bỏ phương thức đầu độc vào thức ăn cùng đĩa đựng. Vậy thì chỉ còn lại các vật dụng bên cạnh: đũa, li trà, lọ xì dầu và giấy ăn. Xét đến đây, có thể loại bỏ luôn n·ghi p·hạm 2 vì ngồi cách đó quá xa.
Còn lại, theo Tuấn Phong quan sát, tất cả chỗ ngồi có khách, mọi vật dụng đều đầy đủ, duy chỉ có ở chỗ h·ung t·hủ là thiếu mất giấy ăn.
Đúng, “giấy ăn” chính là thứ mà Tuấn Phong đã nói với h·ung t·hủ, cũng may, vẫn chính xác và còn vì đây là thế giới Conan.
Ngoại trừ định luật “cảnh sát khó có thể phá án mà không có thám tử” ra thì vẫn còn “chỉ cần có bằng chứng xác thực thì h·ung t·hủ sẽ ăn năn, hối hận,… rồi cuối cùng là cúi đầu nhận tội”.
Đặt ở kiếp trước thì “ta muốn gặp luật sư của mình” sẽ là câu đầu tiên, sau đó, dù bằng chứng mươi mười đi chăng nữa nhưng chắc chắn vẫn sẽ không nằm yên chờ c·hết mà sẽ cố hết sức để chạy án, đổi trắng thay đen... Chứ đâu có “thật thà, dễ thương” như t·ội p·hạm ở đây…
Thực ra, tất cả vốn cũng chỉ là giả định ban đầu của Tuấn Phong từ lúc x·ảy r·a á·n m·ạng cho tới khi cảnh sát đến. Vốn dĩ, hắn cũng định đợi Conan tiếp tục khai thác các manh mối hoặc là cảnh sát điều tra thêm xem trong thức ăn cùng đĩa đựng liệu có độc hay không thì mới chắc chắn được suy đoán của mình.
Chỉ là kế hoạch mãi mãi không theo kịp biến hóa, cảm xúc đột nhiên bùng nổ ngoài dự tính, Tuấn Phong cần chỗ để phát tiết nên cũng đành bất chấp tất cả, trực tiếp nói ra suy đoán của mình.
Sau đó thì Conan cũng “ vô tình” khiến mọi người hiểu ra cụ thể chân tướng. Tẩm độc vào giấy ăn của mình, ngồi bên cạnh nên dễ dàng đánh tráo với n·ạn n·hân, giấu vào đĩa thức ăn đã ăn hết để hệ thống băng chuyền tự động phi tang…
Cho tới nguyên nhân cũng là vì sau khi mâu thuẫn, h·ung t·hủ vẫn nghĩ mãi về “nỗi nhục” mà n·ạn n·hân gây ra cho mình, ám ảnh không thôi. Dường như hắn cũng li dị với vợ không lâu sau đó...
Nói đơn giản là vì da mặt mỏng...
Kì thực vẫn còn một lí do nữa để Tuấn Phong khẳng định suy đoán của mình, đó là vẻ bề ngoài.
Trong khi người phụ nữ kia vẫn ăn mặc đẹp, trang điểm các kiểu để đi ăn thì h·ung t·hủ lại vô cùng xuề xòa. Đội mũ nhưng vẫn cảm giác được rằng tóc lâu rồi chưa cắt, râu ria lởm chởm, quần áo chẳng ra gì.
Không chăm sóc bản thân một cách tử tế ở hiện tại chính là loại người vẫn chưa thể bước ra khỏi vết sẹo trong quá khứ…
Mặc dù có hơi thất vọng vì không thể trông thấy một cuộc so tài đúng nghĩa nhưng cũng không thể ngăn cản mọi người hoan nghênh Tuấn Phong.
Thanh tra Megure khen ngợi, vài người cuồng nhiệt, táo bạo trong đó không thiếu những thiếu nữ xinh đẹp… chủ động xúm lại gần muốn chụp hình với Tuấn Phong, biểu thị sẽ chia sẻ tin này ở trên blog cá nhân, chờ đợi vụ án tiếp theo của hắn…
Phía đối diện bên kia, tuy rằng là kẻ thảm bại trong cuộc so tài này nhưng đám đông vây quanh Mori Kogoro lại nhiều gấp mấy lần Tuấn Phong.
Dạo gần đây liên tục phá án đã khiến thám tử râu kẽm đã có chút danh tiếng, Mori Kogoro cũng nói rằng bản thân sớm đã biết h·ung t·hủ là ai, chỉ tiếc là Tuấn Phong đã giành trước một bước.
Đối với điều này, quần chúng đều tin tưởng vô điều kiện…
Riêng Conan thì không. Ngay lúc đó, hắn đứng sát bên người h·ung t·hủ nên nghe được rõ ràng điều Tuấn Phong nói. Lúc sau, khi bản thân đi kiểm tra manh mối thì quả thực là như vậy.
Conan nhẩm tính rằng với những bằng chứng, manh mối này, nếu hắn cứ suy luận như bình thường thì không có 30 phút trở lên là tuyệt đối không thể lần ra chân tướng!
Kết hợp với thời gian đầu để xác định n·ghi c·an thì Conan nghĩ rằng mình cần chí ít 45 phút để phá án nhưng từ lúc x·ảy r·a á·n m·ạng cho tới khi Tuấn Phong nói ra h·ung t·hủ chỉ vỏn vẹn hơn 10 phút...
“Tốc độ này…” Conan nhất thời cũng không biết nói thế nào. Điều này đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù hiểu biết của hắn.
Conan cũng không nghi ngờ tiến sĩ đã bị đoạt xá, chuyển sinh gì gì đó. Từ xưa đến nay, hắn vẫn luôn là một kẻ vô thần kiên định.
“Bắt cá leo cây?” một cụm từ bỗng lướt qua khiến mạch suy nghĩ của Conan trở nên rộng mở.
Kì thực tiến sĩ Agasa vốn là thiên tài suy luận chẳng qua từ xưa đã đi nhầm đường?
Bây giờ đột nhiên phát hiện ra thiên phú của mình nên mới thay đổi như vậy?
Kết hợp với những phát minh kì quái, ngớ ngẩn trong quá khứ cùng biểu hiện xuất sắc ngày hôm nay của tiến sĩ khiến Conan càng nghĩ càng cảm thấy chính xác. Hắn nhớ lại rằng tiến sĩ còn định viết tiểu thuyết nữa.
Conan ẩn ẩn có chút chờ mong...