Chương 7: Envy
Tuấn Phong không ngờ rằng mình chỉ vắng mặt trong mấy ngày thôi mà bao nhiêu sự việc đã xảy ra.
Chỉ có thể nói là thế sự khó lường...
Đầu tiên, chắc chắn là việc Shinichi biến thành Conan bây giờ. Lúc đầu, tên nhóc kia trông thấy Tuấn Phong và Ayumi còn sửng sốt một hồi. Ngay sau đó, hắn liền điên cuồng ra hiệu, ám chỉ cho Tuấn Phong về thân phận hiện giờ của hắn.
Tuấn Phong nhanh chóng hiểu ý cũng đành miễn cưỡng phối hợp. Hắn tiến tới cạnh Ran, kể khổ hoàn cảnh bố mẹ Conan rồi cảm ơn nàng đã chăm sóc các kiểu…
Không còn cách nào, tiến sĩ Agasa quan hệ với Conan rất tốt, nếu không giúp đỡ cùng với việc mình thay đổi quá nhiều, Tuấn Phong cũng sợ Conan sẽ đoán ra được điều gì đó.
Mà theo lời Ran thì từ khi Conan đến, Mori đã liên tục phá được gần chục vụ án lớn nhỏ nên quyết định dẫn cả nhà đi ăn mừng.
“Gần chục vụ án…”
Tuấn Phong chú ý tới điểm mấu chốt này, nếu nhớ không lầm thì lần cuối hắn gặp Conan cũng là vào khoảng 3 – 4 ngày trước.
Vậy tần suất ước tính là khoảng 2 vụ/ngày…
“Uy lực này,… hơi bị kinh khủng quá mức thì phải…” Tuấn Phong nuốt nước bọt nhìn nhìn Conan ở bên cạnh, có chút sợ mà than.
Vốn dĩ hắn cũng coi “học sinh tử thần” gì gì đó chỉ là trò đùa thôi nhưng chứng kiến mới thấy rằng sự thực chỉ có hơn chứ không có kém.
- Tuy rằng không biết ra sao khi dạo này cứ gặp cậu là lại có vụ án nhưng Mori à, xem ra lần này lại phải làm phiền cậu rồi!
Thanh tra Megure vỗ vỗ vai, tỏ vẻ vụ án này chỉ có thể nhờ Mori Kogoro giải quyết hộ. Dù sao mấy vụ án gần đây cũng là do Mori phá, Megure nghĩ rằng vị cấp dưới cũ này của mình cuối cùng cũng đã khai khiếu để bắt đầu trở thành một thám tử trinh thám tài giỏi.
Ông chú Mori ở một bên, có chút đắc ý mà nở nụ cười hèn mọn quen thuộc.
Tất nhiên, có được “công lao” như vậy, không thể không nhắc đến “khổ lao” của Conan.
Không có các phát minh của tiến sĩ Agasa như “nơ thay đổi giọng” “đồng hồ gây mê”… trợ giúp, Conan mỗi một vụ án đều phải mất sức chín trâu hai hổ để nhắc nhở các manh mối giúp Mori phá án mà lại không thể không ngừng giả nai tơ, ngụy trang thành một tên học sinh tiểu học...
Nói đơn giản là một chữ : “thảm”...
Đúng lúc này, cô bé Ayumi ở bên cạnh Tuấn Phong, vẫn giữ im lặng từ đầu đến giờ, lúc này bỗng bất ngờ lên tiếng :
- Còn oji-san nữa, oji-san cũng là thám tử, Ayumi tin rằng oji-san cũng có thể giải quyết được vụ án này!
Cô bé Ayumi ngây thơ nhìn Tuấn Phong, tuy cũng không biết tại sao nhưng nàng vẫn tin tưởng rằng hắn có thể làm được.
Mà lúc này, Tuấn Phong trong mắt mọi người :
Già, hói đầu, bụng phệ, thân thể có còn chút mập, lùn…
Nói tóm lại, ngoại trừ có vẻ tri thức, hiền lành thì Tuấn Phong cũng không làm người ta cảm thấy đây là một thám tử tài ba. Thực ra cũng có một vài nhân vật thám tử nổi tiếng được miêu tả là có ngoại hình không ưa nhìn những hiển nhiên là chẳng ai đi liên tưởng họ với Tuấn Phong cả.
Lúc này, Tuấn Phong nghe Ayumi nói vậy liền cười khổ :
“Cô bé à, văn phòng của chúng ta còn chưa đi làm chút thủ tục đăng ký để xác nhận hoạt động đâu...”
Nhìn mọi người xung quanh, Tuấn Phong tuy biết rằng mình đã có một số suy nghĩ nhất định, thậm chí có thể nói là biết được phần nào chân tướng của vụ án.
Chỉ là, như vậy cũng chẳng để làm gì, cứ để cho Conan làm hết đi. Dù sao hắn làm thám tử cũng chỉ là hứng thú nhất thời, phần nhiều cũng là vì muốn lấy linh cảm để viết tiểu thuyết mà thôi...
Nghĩ vậy nên Tuấn Phong định đối phó qua loa cho xong, ai mà chấp nhặt lời trẻ con nói nhưng đột nhiên, khi ánh mắt hắn lướt qua Mori Kogoro, một số kí ức của tiến sĩ Agasa lần lượt tràn vào trong não Tuấn Phong.
“Bản thân từng là cảnh sát tài ba, bắn súng như thần, nhu đạo lại càng không có đối thủ ...”
“Vợ là luật sư nổi tiếng, vô cùng xinh đẹp...”
“Con gái ôn nhu, hết lòng vì gia đình, cũng rất xinh đẹp…”
Gia đình : vợ đẹp, con khôn,…
Sự nghiệp : ổn định, giờ lại còn có con trâu Conan tự nguyện cày hộ cho, tiền đồ mở rộng…
Ngoại hình : tiêu chuẩn vẻ đẹp trung niên, có chút hèn mọn chỉ vì không nghiêm túc…
Vô số suy nghĩ cứ thế mà hiện lên trong óc Tuấn Phong, liên tưởng tới hoàn cảnh của bản thân mình hiện giờ, trong lòng Tuấn Phong bỗng dưng bốc lên một ngọn lửa vô danh...
Vì cái gì mà người với người lại cách biệt đến như thế?
Vì cái gì mà ta phấn đấu gần nửa đời người mà bây giờ ngay cả một người thân cũng không còn?
Vì cái gì… mà... ta... không thể ngừng hâm mộ hắn…
Đúng, là hâm mộ rồi lại ganh tị ghen ghét hận…
Cuộc sống hiện tại của Mori Kogoro chính là ước mơ bao năm của Tuấn Phong, đáng lẽ hắn cũng sắp đạt được rồi nhưng ông trời trêu ngươi…
Tưởng như Tuấn Phong đã chấp nhận tất cả mà bắt đầu một cuộc sống mới nhưng khi gặp Mori Kogoro, con rắn độc đó lại âm thầm xuất hiện…
Dù cho con người ta vẫn có thể tự an ủi, động viên bản thân để mà sống tiếp nhưng khi tận mắt trông thấy sự chênh lệch với người khác thì sự “ảo tưởng” đó cũng sẽ bị phá vỡ...
Không cam lòng, ghen tị hay thậm chí là điên cuồng…
Tuấn Phong cũng vậy, như bao người khác, hắn chỉ là một con người bình thường với mong muốn lớn nhất là truy cầu hạnh phúc.
Hít sâu một hơi, Tuấn Phong cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình nhưng chăm chú quan sát, có thể nhìn thấy trong đó ti tí lửa giận. Hắn cảm giác mình đã trở thành một thùng thuốc nổ, bất kì lúc nào cũng có thể bạo phát.
Chỉ là, bề ngoài của hắn vẫn bình thường như chưa có gì xảy ra nhưng thanh âm đã có chút khàn khàn :
- Phải, ta cũng là một vị thám tử!
- Không những thế, ta còn đã biết h·ung t·hủ là ai!
Cô bé Ayumi ở bên vốn đã vô cùng mong đợi nhìn hắn, lập tức trở nên hâm mộ không ngừng, ánh mắt lấp lóe liên tục.
Quần chúng nghe vậy liền vô cùng hưng phấn. Ban đầu họ còn có chút hoảng sợ, hỗn loạn nhưng khi cảnh sát tới kiểm soát tình hình lại thì ngay lập tức, họ chuyển thành háo hức vì sắp trực tiếp trông thấy quá trình một thám tử phá án. Nhất là khi biết đó là Mori Kogoro gần đây đã có chút danh tiếng.
Vừa nãy, Ayumi nói có chút không tin nhưng bây giờ thấy chính miệng Tuấn Phong thừa nhận thì tất cả đều ồn ã hẳn lên.
Không chỉ một, là hai vị thám tử mà lại, còn sắp trở thành một cuộc là so tài, đối đầu trực diện!
Hơn nữa, vị thám tử vô danh kia, vừa mở đầu đã ném ra một quả bom nặng ký :
Trực tiếp tuyên bố h·ung t·hủ!
Lúc này mới bao lâu?
Từ lúc xảy ra tới án mạng cho đến khi cảnh sát tới điều tra thì cũng chỉ có hơn 10 – 15 phút. Tuy rằng đã xác định được 3 n·ghi p·hạm chính nhưng tốc độ như vậy quả thực khó mà tin nổi.
Mọi người háo hức nhìn về phía Mori Kogoro đứng ở phía đối diện đang nghiêm túc khoanh tay lại, ánh mắt chăm chú, có phần thách thức như âm thầm chấp nhận cuộc so tài này.
Gần đây, liên tục phá rất nhiều vụ án khiến hắn trở nên vô cùng tự tin.
Còn Ran đứng ngay bên cạnh lại cảm thấy hơi nghi hoặc. Không chỉ vì đột nhiên tiến sĩ trở thànhthám tử mà còn vì nàng n·hạy c·ảm nhận thấy tiến sĩ đang rất không bình thường...
Cảm xúc cực kì hỗn tạp… nhất là khi nhìn về phía cha mình…
Từ khi còn bé, cùng với Shinichi, nàng đã tiếp xúc với tiến sĩ Agasa rất lâu nên lại càng cảm thấy khó hiểu.
Lúc này, ngay cả tên nhóc Conan đang chạy lăng xăng khắp nơi để tìm manh mối cũng phải dừng lại một chút. Theo hắn nhớ không lầm thì trước đó tiến sĩ cũng đòi làm tiểu thuyết gia, bây giờ lại còn muốn làm thám tử nữa…
“Chẳng lẽ bệnh tình của Agasa-san đã nặng đến mức này?” Conan âm thầm nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định quan sát Tuấn Phong. Hắn cũng chưa tìm được đầu mối gì khả nghi cả.
Cảnh sát thế giới Conan phá án chẳng ra sao cả nhưng tốc độ xuất hiện cho tới phong tỏa hiện trường, lấy lời khai, khoanh vùng n·ghi p·hạm… đúng là số 1!
Mà ở đây, vụ án đại khái là như thế này :
Nạn nhân là một người đàn ông trung niên tên là Agatsuma, đồng thời cũng là một nhà phê bình ẩm thực nổi tiếng. Những nhà hàng được ông ta nhận xét tốt sẽ làm ăn thuận lợi và ngược lại.
Nguyên nhân c·hết ban đầu được xác định có vẻ là bị đầu độc.
Mà ba n·ghi p·hạm, hai nam một nữ, vốn cũng có xích mích với n·ạn n·hân trong quá khứ, theo thứ tự là:
Nghi phạm số 1 : ngồi bên trái n·ạn n·hân, người đàn ông đã từng bị n·ạn n·hân chế giễu trước mặt vợ trong một buổi đi ăn khi đang thể hiện kiến thức về đồ ăn. Thậm chí sau đó còn bị n·ạn n·hân tìm được blog của mình mà công khai chê bai.
Nghi phạm số 2 : người phụ nữ ngồi bên phải, chỗ ngồi cách n·ạn n·hân khoảng 4 – 5 chỗ ngồi. Người này đã từng mở một cửa hàng sushi trong quá khứ nhưng nhận được lời nhận xét không tốt của n·ạn n·hân nên không lâu sau đó, đã phải đóng cửa
Nghi phạm số 3 : là quản lí của nhà hàng này. Anh ta trong quá khứ là đầu bếp làm sushi nhưng trong một lần ngăn cản ẩ·u đ·ả tại quán ăn, cũng chính là n·ạn n·hân, đã gặp t·ai n·ạn về cổ tay khiến không thể làm đầu bếp được nữa. Nghi phạm này cũng từng từ chối làm đầu bếp ở quán ăn của n·ghi p·hạm số 2.
Vụ lớn tiếng lúc đầu mà Tuấn Phong nghe được cũng chính là do n·ạn n·hân, ngay sau đó thì đa số thực khách cùng dãy một là bỏ về, hai là chuyển chỗ.
Vậy nên chỉ còn hai người vẫn ngồi cùng dãy và vị quản lí – người tiếp xúc cuối cùng với n·ạn n·hân đều được xếp vào diện n·ghi p·hạm.
Cho đến h·ung t·hủ, theo hướng chỉ tay của Tuấn Phong, chính là...