Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh Thế Giới Conan Viết Tiểu Thuyết

Chương 6: Trời đánh không tránh bữa ăn




Chương 6: Trời đánh không tránh bữa ăn

- Oji-san, như này, như này,… thì... có to quá không?

- Sao vậy, Ayumi... Như vậy vẫn vừa mà...

- Nhưng mà... đặt vào chỗ đó... thật sự không có vấn đề gì chứ?

- Đương nhiên là được rồi, cháu cứ nghe ta, không sao đâu...

- Mà oji-san chếch sang chút đi, Ayumi cảm thấy có chút sâu…

- Ừ, ta cũng cảm thấy như vậy...

Hơi thở của Tuấn Phong có chút gấp gáp, hắn dang hai tay, ôm trọn lấy thứ trước mặt, nhấc bổng lên. Bề ngoài trông vậy nhưng thực tế cũng khá nặng.

Còn Ayumi, từ nãy đến giờ vẫn ở bên cạnh nhìn Tuấn Phong một cách lo lắng.

Nàng có rất ít kinh nghiệm về chuyện này, cũng muốn giúp Tuấn Phong nhưng lực bất tòng tâm.

- Phù, cuối cùng cũng xong...

Tuấn Phong thở dài ra một hơi như trút được gánh nặng. Ayumi thì vui sướng mà nhìn thành quả của hai người.

“Văn phòng thám tử Agasa Hiroshi – Địa chỉ: Tokyo, phố Beika, số nhà 22 – SĐT: 0xxxxxxx”

Bên trong mỗi chữ còn thiết kế các loại đèn đủ màu sắc, tối đến bật sáng lên trông sẽ vô cùng bắt mắt. Tất cả đều được tìm thấy trong nhà kho của tiến sĩ.

Cả hai người từ nãy đến giờ tất nhiên là cũng chỉ thiết kế cùng treo bảng khai trương mà thôi...

Ban đầu, để dỗ dành Ayumi thì Tuấn Phong cũng đã nói cho cô bé dự định hôm trước của mình là mở văn phòng thám tử. Quả nhiên, cô bé Ayumi, nghe thấy Tuấn Phong trở thành thám tử, tự nhiên là mắt sáng lên như đèn ôtô.

Thám tử nổi tiếng ở thế giới này không hề thua kém một minh tinh nào cả. Ayumi là một đứa trẻ tất nhiên cũng rất hâm mộ thám tử.



Tuấn Phong cũng không chút khó khăn, cho nàng kiêm luôn chức danh “trợ lí” của thám tử khiến cô bé lại càng vui như được mùa. Hắn cảm thấy cũng không có vấn đề dĩ vì vốn dĩ, cảnh sát của thế giới này đa số đã rất rác rưởi rồi.

Thêm một đống rác nữa cũng không sao chứ…

Nói thế cũng hơi quá vì Tuấn Phong đã dần dà dung hợp được hai linh hồn của hắn với Agasa lại nên giờ tinh thần lực cũng rất mạnh mẽ. Nếu chỉ xét riêng về mặt tư duy, suy luận so với Conan tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém, khuyết thiếu duy nhất chỉ là về những kiến thức chuyên môn liên quan đến trinh thám thôi.

Dù sao thì cũng không ngăn cản Tuấn Phong chơi đùa chút, thuận tiện thể hiện trước mặt cô bé Ayumi đáng yêu này.

Tiếp đó, chắc sẽ cần quảng cáo, Tuấn Phong không vội vã nhưng theo thói quen cũng hơi trầm tư suy nghĩ.

Internet thì quên đi, vẫn là đầu thập niên 90, máy tính ở Nhật Bản cũng chưa phổ cập.

TV, đài truyền hình?

Đặt vào thời điểm hiện tại thì đúng là hiệu quả nhất nhưng kèm theo đó cũng là hàng đống tiền. Thà cứ để sau này, phá được vài vụ án lớn thì tự động được tuyên truyền còn hơn.

Báo chí?

Cũng có thể, nhưng tình huỗng vẫn như trên, chỉ là chi phí sẽ tốn ít hơn một chút thôi.

Suy đi tính lại cũng chỉ còn cách là phát tờ rơi, dán quảng cáo ở bến đỗ xe, nhà ga…

Tuy có chút nghiệp dư nhưng Tuấn Phong cũng không để ý nhiều, dù sao hắn làm việc này phần lớn vẫn là vì hứng thứ.

- Gì đây?

Tuấn Phong nhìn một tờ giấy, theo ngọn gió, không biết từ đâu bay tới trước mặt mình, đúng là vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã đến ngay. Giờ cũng đã gần giữa trưa, Tuấn Phong xoa xoa đầu nhỏ của Ayumi đứng bên cạnh, nhẹ giọng hỏi :

- Ayumi hôm nay không phải đi học à?

- Vâng, mà vừa thức dậy Ayumi đã xin mẹ để sang nhà oji-san đấy. Mấy ngày nay không thấy đâu, Ayumi còn tưởng rằng oji-san đã xảy ra chuyện gì rồi…



- Xin lỗi bé Ayumi, để tạ lỗi thì hôm nay, ta sẽ dẫn Ayumi đi tới một nơi khác nữa...

- Oa, là nơi nào vậy hả oji-san?

- Nơi đó à, chỉ có nam với nữ mới được phép vào thôi...

.....

Một lúc sau, Tuấn Phong có chút thở hổn hển, mà Ayumi vẫn vui tươi như hoa.

Cơ bản thì thay thế bất cứ người hiện đại nào thế vào vị trí của Tuấn Phong cũng vậy.

Thậm chí thảm hại hơn, bởi lẽ phải lái một chiếc xe Beetle cổ. Cấu tạo không quen, chân ga không có bánh răng đồng bộ, cũng không có cả hộp số…

May nhờ dung hợp linh hồn mà các giác quan của Tuấn Phong đều trở nên rất nhạy bén mà hắn mới có thể an toàn tới đây. Nếu không, hắn cũng nghi ngờ rằng mình sẽ là người xuyên việt đầu tiên trong lịch sử, sau khi xuyên qua rồi lại còn c·hết vì t·ai n·ạn giao thông nữa…

“Tuyệt đối phải mua một chiếc xe mới, hiện đại, tiện nghi nhất, cho dù phải thắt lưng buộc bụng cũng không tiếc” Tuấn Phong âm thầm quyết định.

Một bên, Ayumi trông thấy nơi đến, có chút thất vọng, u oán nhìn Tuấn Phong:

- Oji-san, đây là cửa hàng sushi mà, Ayumi còn tưởng là nơi nào thú vị chứ…

Đúng là cửa hàng sushi, đây cũng không phải là nhà vệ sinh mà phân biệt nam với nữ…

Nhưng nhìn thấy những gì ghi trên tờ quảng cáo kia, khóe miệng Tuấn Phong cong lên, có chút tự tin nói :

- Cứ đi vào đi Ayumi, rồi cháu sẽ thấy sự khác biệt...

Cả hai nhanh chóng cùng nhau bước vào, quả nhiên, y như những gì Tuấn Phong nghĩ, Ayumi vô cùng ngạc nhiên khi trông thấy quang cảnh bên trong quán :

- Oa, trông thú vị thật!



Hàng loạt những dãy băng chuyền tự động chạy, trên đó là những đĩa sushi đã được xếp sẵn một cách gọn gàng, những thực khách thì ngồi xung quanh, thỉnh thoảng lại lấy một chút sushi trên đó mà nhấm nháp.

Đây là một trong những cửa hàng với hệ thống sushi tự động mới mở gần đây. Đối vói một cô bé mới chỉ đi ăn cùng bố mẹ ở những cửa hàng sushi truyền thống như Ayumi mà nói thì điều này quả thực vô cùng mới mẻ.

Tìm một chỗ cho cả hai, Tuấn Phong với tinh thần lực cường đại nhanh chóng quan sát mà tìm hiểu được những quy tắc cần thiết ở nơi đây.

- Nhìn này, Ayumi, mỗi vòng cháu có thể chọn một đĩa… Ăn xong thì đặt đĩa sang một bên để dựa trên đó mà thanh toán tiền… Kia là bảng cảm ứng, nếu cháu cần gì có thể thông qua đó để yêu cầu riêng…

Vừa nói Tuấn Phong vừa thực hành một lượt để Ayumi có thể hiểu một cách dễ dàng.

- Vậy oji-san đặt cho cháu một đĩa trứng cá hồi đi!

Ayumi ở bên cạnh cũng không thể chờ đợi được nữa mà nói với Tuấn Phong. Mà lúc này, dường như cuối dãy bên kia có tiếng xô xát, cãi vã nhưng Tuấn Phong cũng mặc kệ.

Trời đánh còn tránh bữa ăn, nhất là khi còn ăn với một loli… à không, một cô bé dễ thương như thế này.

Hai người cứ thế bắt đầu một bữa trưa vô cùng vui vẻ, vừa ăn vừa cười nói không ngừng. Ăn được lúc lâu, kì thực vẫn là do Tuấn Phong chứ Ayumi đã ăn xong từ nãy đến giờ.

“Nữ thực như miêu” cũng không phải là nói ngoa.

Mà đúng lúc này, đột nhiên, không biết bì sao, một người đàn ông ở góc bên ki bất chợt hét thảm một tiếng rồi ngã vật xuống đất. Các thực khách xung quanh cũng phản ứng lại, nhao nhao hết lên, nhanh chóng đứng dậy để rời khỏi chỗ này.

Vài nhân viên trong cửa hàng nhận thấy sự cố, ngay lập tức chạy ra để trấn an khách hàng nhưng cũng không có tác dụng gì.

- Tất cả mọi người đứng yên đó, ta là thám tử đây!

Chỉ tới khi một người đàn ông trung niên, trên miệng có ria mép đứng ra, lớn tiếng nói mới làm cho đám đông bình tĩnh lại.

- Ran, con lập tức gọi cho ta cảnh sát và xe c·ấp c·ứu tới đây!

Bên cạnh đó, một thằng nhóc, dường như là học sinh tiểu học, không biết khi nào đã xuất hiện bên cạnh người đàn ông đã ngã xuống kia, dường như đang xem xét gì đó. Cô gái bên cạnh, nhìn qua là một học sinh cấp 3, với chỏm tóc bí ẩn trên đầu, nhanh chóng lấy điện thoại ra

Mà lúc này, ở đằng xa kia, Tuấn Phong đang nắm chặt lấy tay của Ayumi, nhất thời không biết phản ứng ra sao với tất cả những thứ đang xảy ra :

“Chẳng lẽ là...”