Chương 5: Bí mật
Ba ngày sau...
Đầu tóc rối bời, quần áo xốc xếch, thậm chí thân thể đều tỏa ra chút mùi lạ…
Nhưng ánh mắt Tuấn Phong nhìn về phía chồng sách trước mặt lại chứa đầy vẻ tự hào. Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã giải quyết hết chỗ này.
Tất nhiên, không phải toàn bộ sách ở đây, thậm chí chỉ là một phần rất nhỏ…
Bởi lẽ, Tuấn Phong chỉ chọn đọc trinh thám của Nhật Bản là chính, còn lại phần lớn là của nước ngoài hắn vẫn chưa đụng tới.
Cơm muốn ăn từng miếng, việc muốn làm từng chút, đạo lí này Tuấn Phong vẫn rất hiểu.
Dù sao thì tất cả những cuốn sách ở đây, đã lọt vào mắt xanh của một trong những tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng của thế giới là Kudo Yusaku thì bất kì một cuốn nào cũng đều đáng để đọc và học tập và các tác giả kỳ thực cũng tham khảo, học hỏi lẫn nhau rất nhiều. Cho nên tuy chỉ xem những tác phẩm ở Nhật thôi nhưng nó cũng phản ánh phần nào số còn lại.
Thực tế, Tuấn Phong đã có rất nhiều điều thu hoạch được ở đây.
Đầu tiên, đó là về tiểu thuyết trinh thám ở thế giới Conan nói chung và ở Nhật Bản nói riêng có thể gọi là… gọi là…
Được rồi, Tuấn Phong cũng không biết thuật ngữ chuyên môn của nó là gì…
Nhưng đại khái là như thế này : xu hướng chung là suy luận tìm ra lời giải làm chủ, không chú trọng tính chân thực, sát với thực tế. Tuy vậy, tác giả cũng cần phải đưa ra các manh mối cần thiết, có thể cố tình mờ nhạt hay thêm chút mê hoặc để đánh lừa nhưng phải xuất hiện đầy đủ trên tác phẩm.
Tuyệt đối tránh trường hợp phá giải vụ án mà dựa trên điều gì đó chỉ có mình thám tử trong truyện biết, độc giả không biết, như vậy là không công bằng và chắc chắn sẽ bị ném đá.
Tuấn Phong cũng đọc hết các tác phẩm của Kudo Yusaku, tiêu biểu là bộ “Nam tước bóng đêm”. Thấy rằng hắn cũng chính là dựa vào xu hướng đó làm gốc rồi gia nhập thêm các yếu tố như c·hiến t·ranh, tình yêu, mạo hiểm,… mới nổi tiếng trên khắp thế giới.
Các tác phẩm còn lại, vốn bị ảnh hưởng của văn hóa Nhật nên chúng đều có phần nghiêng về huyền nghi, linh dị, đặc biệt là thủ pháp gây án và cách thức t·ử v·ong.
Cơ hồ là thiên kì bách quái, không gì không có, Tuấn Phong tưởng tượng nhiều đến mức tê cả da đầu nhưng dần dà cũng đ·ã c·hết lặng…
Hắn cảm thấy, mình bây giờ hoàn toàn có thể đối mặt với một xác c·hết máu me be bét mà không có chút ái ngại gì.
Cuối cùng, Tuấn Phong tổng kết được cho mình rằng:
Thứ nhất, hắn cũng không đi theo xu hướng chung!
Đơn giản vì nếu làm theo truyền thống, với những thủ pháp tuy nói là xa rời thực tế nhưng bắt buộc vẫn phải có logic đàng hoàng. Để làm được như vậy cần đại lượng kiến thức chống đỡ cùng các tài liệu tham khảo trong khi hắn hoàn toàn chỉ là một tên tay ngang.
Và cũng vì Tuấn Phong viết tiểu thuyết cũng không phải là vì mục đích kiếm tiền, phần nhiều vẫn là hứng thú và tự tạo động lực để tiếp tục cuộc sống mới thôi. Chứ nếu thực sự thiếu tiền, hắn còn cắm đầu viết tiểu thuyết làm gì?
Thà đi nghiên cứu, kinh doanh cho nhanh, không có tiền, ở đấy giả vờ giả vịt cái gì…
Thứ hai, cũng là hướng đi cho tác phẩm của hắn : chính là khai thác tâm lí!
Tuấn Phong nhận thấy rằng đa phần các tác giả đều cố gắng xây dựng câu đố trong tác phẩm của mình trở nên phức tạp, hóc búa mà lại hợp lí nhất. Nói đơn giản là tập trung tư duy để tạo ra một “vụ án g·iết người hoàn hảo”
Còn lại nội tâm, tâm lí của nhân vật gần như bị xem nhẹ mà đây, cũng chính là điểm mạnh của Tuấn Phong. Kiếp trước, để kinh doanh thì hắn cũng đã học qua vài khóa tâm lí học. Vả lại, nhiều năm sau đó ngụp lặn trong thương trường cũng khiến hắn luyện ra được một đôi “hỏa nhãn kim tinh” đối với lòng người cũng đã thấu triệt rất nhiều.
Cách thức phá án đơn giản nhưng tập trung đi sâu vào khai thác nội tâm, tâm lí, nhân tính…
Cơ bản xác định được mình sẽ làm gì, Tuấn Phong cảm giác lòng mình như gương sáng soi rõ.
“Không có đám mây nào đủ lớn để che kín lòng ta nữa rồi!”
“Oái, sao tự dưng mình lại văn nghệ thế này? Đúng là bắt đầu làm nghệ thuật có khác…”
Tuấn Phong có chút đắc ý mà nghĩ thầm.
Nhưng ngay lúc bản thân không để ý mà khẽ vung tay ra, một tô mì cốc ăn dở cứ thế lăn nhào xuống đất đã đánh thức hắn khỏi ảo tưởng.
Nhìn lại mình, cùng với căn phòng, Tuấn Phong không khỏi cười khổ. Xung quanh đã bị hắn bầy bừa ra trông hỗn tạp vô cùng, những chén, cốc, vỏ hộp của đồ ăn liền la liệt khắp nơi mà hắn thì trông như tên ăn mày mới chui ra ở xó xỉnh nào đó.
Tuấn Phong vẫn còn chút thói quen của kiếp trước khi có những tuần hắn phải chạy deadline thâu đêm suốt sáng.
“Mà tên nhóc Shinichi mấy ngày rồi vẫn không thấy đâu nhỉ?” một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Tuấn Phong.
Hắn nhớ lại rằng lần cuối mình gặp tên nhóc đó đã là gần 3 ngày trước thì phải. Vì mải mê đọc sách nên Tuấn Phong cũng không để ý, giờ có thời gian nghĩ lại liền cảm thấy có chút là lạ.
“Thôi, nhớ không nhầm tên nhóc này cũng được mệnh danh là thám tử tài ba, chắc lại vướng vào vụ án nào đó rồi.”
Tuấn Phong nhanh chóng bỏ nó đi mà bắt tay vào dọn dẹp cũng như chỉnh đốn lại bản thân mình.
Tuấn Phong cũng không biết rằng, hai ngày trước, trong một đêm mưa tầm tã, có một tên nhóc ở bên ngoài đã khản cả giọng mà kêu gào, gọi tên hắn thảm thiết như thế nào...
…….
Một lúc sau, Tuấn Phong thần thanh khí sảng, bắt đầu trở lại bộ dáng “gọn gàng” như bình thường.
Kì thực vẫn có chút mập…
Dọn dẹp, tắm rửa, thậm chí là tự làm cho mình một bữa. Cũng đừng hỏi tại sao Tuấn Phong làm được, nhà nghèo, độc thân, tự chăm sóc được mình cũng là xe nhẹ đường quen.
Tuấn Phong cũng định nghỉ ngơi mấy ngày, chờ khi nào có linh cảm lại bắt đầu sáng tác. Hắn cũng không định đọc tiếp số còn lại, dù sao còn quá nhiều, cũng không thực sự cần thiết, khi nào thiếu tư liệu tham khảo thì mới quay lại đó.
Vừa bước ra khỏi nhà Shinichi, hắn đã trông thấy một thân ảnh nhỏ bé đang lấp ló trước cửa nhà mình. Không ai khác, chính là cô bé Ayumi, nàng đang đứng sau cửa, có chút lo lắng mà nhìn vào trong nhà.
“Oji-san đi đâu rồi nhỉ?” Ayumi thầm nghĩ.
Đã mấy ngày nay, bất cứ khi nào tan học về là nàng lại ngó qua nhà Tuấn Phong nhưng đều không công mà về.
“Hay là... Oji-san đã xảy ra chuyện gì rồi…” cô bé không khỏi liên tưởng đến những điều xấu sẽ xảy ra.
Người già vốn có rất nhiều bệnh mà hôm đó, trông thấy Tuấn Phong không hiểu sao lại nằm dưới đất cũng khiến Ayumi nghĩ rằng hắn tái phát bệnh cũ.
“Ngày mai lại tới xem đi...”
Ayumi cũng chỉ biết thầm nhủ như vậy.
Chỉ là một bàn tay có phần to lớn đặt lên đầu Ayumi, khẽ xoa xoa, báo hiệu rằng hôm nay sẽ không giống mọi hôm.
- Ayumi…
Tuấn Phong cũng không biết nói thế nào. Dù mới chỉ liếc nhìn qua nhưng hắn cũng hiểu mọi chuyện xảy ra.
Mấy ngày nay, khi hắn vẫn đang mải mê trong đống sách đó thì ở ngoài này, cô bé vẫn luôn lo lắng cho hắn…
Tuấn Phong có chút xúc động, sống mũi cay cay
Cảm giác được quan tâm luôn luôn là tuyệt vời nhất, cho dù đổi một thế giới thì vẫn là như vậy.
Kế sau mục tiêu làm việc, đây có lẽ cũng chính là động lực mới để Tuấn Phong chấp nhận cuộc sống mới này...
Quay người rời đi, Ayumi lúc này trông thấy hình bóng quen thuộc của Tuấn Phong thì nàng cũng chợt nhẹ lòng rất nhiều. Dù rằng chỉ mới gặp qua Tuấn Phong, dù rằng nàng vẫn còn rất nhỏ, cái gì cũng chưa hiểu nhưng vẫn là không nhịn được mà tới đây liên tục.
“Có lẽ, đây cũng chính là tâm trạng của cha mẹ khi lo lắng cho mình...” Ayumi thầm nghĩ.
Nàng hình như đã học được điều gì đó, nói theo ngôn ngữ của người lớn thì chính là “trách nhiệm”.
- Oji-san xấu lắm, đi đâu mấy ngày mà không nói làm Ayumi lo muốn c·hết!
Ngữ khí cô bé có chút giận dỗi, chu chu cái miệng xinh xắn lên, trông rất đáng yêu.
Tuấn Phong gãi gãi đầu, cũng không biết làm thế nào. Nhưng hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cười cười, tỏ vẻ thần bí với Ayumi :
- Kì thật, ta biến mất mấy ngày nay cũng là để chuẩn bị cho cháu một bất ngờ...
Quả nhiên, cô bé nghe thấy tưởng là bí mật gì đó, lại còn là chuẩn bị cho mình thì không còn giận nữa, hào hứng hỏi:
- Là thứ gì vậy?
- Bí mật, lát nữa cháu sẽ biết…