Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh Thế Giới Conan Viết Tiểu Thuyết

Chương 4: Bước đầu




Chương 4: Bước đầu

Tokyo, khu Beika, số nhà 21

Cũng chẳng đi đâu xa, chỉ cách nhà của Tuấn Phong có vài bước chân...

Mà chủ nhân của nó, không ai khác chính là vợ chồng nhà Kudo đồng thời cũng là cha mẹ của tên nhóc Shinichi kia.

Là một tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng trên toàn thế giới thì ắt hẳn tư liệu về mảng này của Yusaku là vô cùng phong phú, Tuấn Phong cũng là hướng tới điều này.

Trời đã ngã về cuối chiều, những đám mây lơ lửng trên trời cao cũng dần nhuốm một màu cam cam từ ánh hoàng hôn đỏ tía sắp chớm dậy. Tuấn Phong ưu nhã dựa lưng vào gờ tường trước cửa, ngẩng đầu một góc 45 độ nhìn lên trời, khuôn mặt bất chợt trở lên u buồn…

Chỉ là phối với thân hình “phúc hậu” đó của hắn… thì có chút... mù mắt...

Những thiếu nữ xinh đẹp đi ngang qua dường như cũng cảm thấy điều gì đó mà vô cùng “phối hợp” tránh xa ra vị lão nhân mập mạp có phần kì quái này.

Tuấn Phong thì âm thầm thở dài :

“Nhớ năm đó, ta cũng là một thanh niên tốt người người xua đuổi… à không, theo đuổi mà giờ, đã sa sút tới mức này...”

Hắn dường như cũng biết một chút rằng bản thân mình đã thay đổi những gì.

Đầu tiên, hắn trở nên “tự tin” hơn trước, hay nói một cách dễ hiểu là “không biết xấu hổ".

Đặt ở kiếp trước, đối mặt một đám nữ sinh trẻ tuổi, xinh đẹp này thì Tuấn Phong tuy rằng không đến mức tránh còn không kịp nhưng cũng là im như thóc, khó mà buông lỏng bản thân. Vậy mà giờ đây, hắn đã có thể hoàn toàn tự nhiên, tùy tâm sở dục mà đối mặt với họ.

Tiếp theo, đó là thỉnh thoảng trong đầu Tuấn Phong sẽ xuất hiện chút ý nghĩ “kì quái”.

Chẳng hạn như ngắm nhìn những thiếu nữ với những chiếc váy đồng phục xinh xắn kia thì não hắn lại tự động nảy ra suy nghĩ sao hôm nay trời không đổ mưa để trên đường có một vài vũng nước nào đó rồi phản chiếu lại những vùng đất thần bí…

Trắng hồng, chấm bi, kẻ sọc...

Thậm chí là lót re... khụ khụ...

Có lẽ là do ý thức của tiến sĩ Agasa vẫn còn quấy phá...



Hoặc nói theo cách khác thì ham muốn “thưởng thức cái đẹp” của hắn đã trở lên mạnh mẽ hơn rất nhiều lần.Trong âm thầm, Tuấn Phong lại càng kiên định hơn trên con đường trở thành nghệ thuật gia này.

Ngay lúc này, từ đằng xa kia, một nam một nữ cũng đang tiến lại gần vị trí của Tuấn Phong.

Thiếu nữ khoảng chừng 17 tuổi, bề ngoài ưa nhìn, tóc dài đen nhánh, trên đầu còn có một vùng tam giác bí ẩn…

Thiếu niên đi bên cạnh cũng không hề kém cạnh, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt đen láy ngời lên vẻ sáng suốt, thông minh mà không phải những cậu trai choai choai tầm tuổi này có thể có được. Còn thiếu nữ kia dường như đang có chút tức giận, bước chân nhanh chóng để thiếu niên kia vội vàng đuổi theo.

- Ngươi không nhớ ngày mai chúng ta có hẹn ở công viên sao?

- Ta chỉ đùa chút thôi, tất nhiên là ta vẫn còn nhớ chứ...

Hai người nhìn qua có vẻ đang giận dỗi cãi nhau nhưng vẫn có thể cảm thấy sự thân mật của những cặp đôi.

.

Chứng kiến cảnh này, Tuấn Phong ở một bên không khỏi cảm khái:

“Tuổi trẻ thật là tốt...”

Thừa hưởng mọi thứ từ Agasa, hắn cũng coi như là người chứng kiến Kudo Shinichi và Ran Mori lớn lên.

“Ta ra đi đột ngột như vậy chắc họ cũng buồn lắm… Bao năm lăn lộn, ta cũng tích góp được không ít, bố mẹ có thể nhờ đó mà an hưởng tuổi già, em trai khi đó cũng đã vào đại học, chẳng mấy chốc mà tự lo được cho mình…”

Tuấn Phong không hiểu thấu buồn buồn, có chút tiếc nuối, lại có chút nhớ gia đình…

Nhưng lúc này, Ran và Shinichi cũng tới gần mà trông thấy Tuấn Phong. Ran đỏ mặt, có chút ngượng ngùng khi bị Tuấn Phong nhìn thấy mình đang ra vẻ giận dỗi như trẻ con nên liền cúi đầu, nhanh chóng chạy đi.

Shinichi cũng chỉ đành đứng lại nhìn nàng vì đã tới nhà của hắn rồi. Trông thấy Tuấn Phong đứng trước cửa nhà mình, Shinichi liền có chút nghi hoặc.

Theo suy nghĩ của Shinichi thì giờ này tiến sĩ ắt hẳn phải ở trong nhà mà nghiên cứu gì đó chứ?

Mà lại, tiến sĩ hình như cũng đang chờ đợi mình thì phải?



- Tiến sĩ, sao bác lại ở đây?

- Tại sao ta không thể ở đây?

Shinichi mặt đen lại, có chút không biết nói thể nào, hắn không hiểu tiến sĩ lại giở chứng gì nữa rồi.

Tuấn Phong không hiểu thấu cảm giác trêu tên nhóc này có chút thú vị, nhớ không nhầm thì đây cũng là nhân vật chính.

Cái gì mà "Học sinh tiểu học Tử thần” đi tới đâu c·hết tới đấy…

“Vậy là tên nhóc này còn sẽ thu nhỏ lại?” Tuấn Phong xoa xoa cằm nhìn Shinichi.

- Bác không có chuyện gì thì đừng làm phiền cháu vậy chứ!

Mà Shinichi, dường như có chút không kiên nhẫn, muốn lách khỏi Tuấn Phong mà đi vào nhà.

Thấy vậy, Tuấn Phong nhanh chóng chặn hắn lại :

- Này, nhóc càng lớn lại càng không đáng yêu đấy. Không thử hỏi rằng tại sao ta lại đứng ở đây để chờ à?

- Thế thì tại sao?

- Nhóc đoán xem…

Tuấn Phong cười cười nhưng Shinichi thì đã không chịu nổi rồi, mắt cá c·hết chăm chăm nhìn vào hắn.

Tuấn Phong dường như cũng cảm nhận được mình đột nhiên có chút ưa thích đùa dai...

- Lần này là nghiêm túc...

Khẽ ho nhẹ, hắn trầm giọng, ý vị thâm trường nói:

- Nhóc nghe cho kỹ này, ta, từ bây giờ sẽ trở thành một tiểu thuyết gia trinh thám!



- ??????????

-----------

Sau một hồi, Shinichi cũng đã dẫn Tuấn Phong tiến vào phòng sách của nhà mình. Hắn cũng đã xác nhận rằng tiến sĩ nghiên cứu nhiều quá đã bệnh rồi, lại còn bệnh rất nặng

Tuấn Phong cũng không để ý điều đó, sự chú ý của hắn đang tập trung vào gian phòng trước mắt. Chỉ mới nhìn qua nó thôi nhưng Tuấn Phong đã âm thầm líu lưỡi.

Không chỉ vì gian phòng được thiết kế gần như cao, rộng gấp đôi so với một gian phòng bình thường mà còn vì số lượng sách trong này.

Trên mặt tường, những kệ sách được kê san sát, có hai tầng đơn giản, cách nhau bởi một dãy cầu thang nhưng chúng vẫn chồng chất, trải dài tới mức chạm được đến cả trần nhà

Cơ hồ, cả căn phòng đều tràn ngập trong sách, duy nhất, các loại sách về trinh thám.

Shinichi ở một bên dường như đã quá quen với nó nên không cảm thấy có gì bất ngờ lắm. Phần lớn vẫn là do cha của hắn đi khắp nơi trên thế giới mà mang về nhưng những năm gần đây, Shinichi cũng bỏ vào đấy một số tiểu thuyết mà hắn cảm thấy hứng thú.

Nơi đây cũng từng là nguồn cảm hứng lớn nhất để hắn say mê với sự nghiệp trinh thám này.

“Không biết liệu nó có thể làm vậy với bác tiến sĩ không…”

Liếc nhìn Tuấn Phong nhưng Shinichi lại nhanh chóng lắc đầu. Tiến sĩ Agasa luôn tự nhận mình là thiên tài nhưng toàn tạo ra những thứ vớ vẩn.

Lần này chắc là có chút vấn đề với phát minh của mình nên đầu óc chắc có phần “chập mạch” mới nghĩ như vậy, qua mấy hôm chắc sẽ bình thường trở lại.

Shinichi cũng không biết rằng sự “bất thường” này sẽ tiếp diễn mãi mãi...

- Bác Agasa cứ ở lại xem, cháu đi nghỉ một lát đây. Dưới bếp chỉ có mì gói thôi, cần gì thì bác gọi thức ăn bên ngoài ấy

Khẽ ngáp ngáp, Shinichi tùy ý nói.

Ngày mai còn có hẹn với Ran nên hắn tranh thủ đi nghỉ sớm. Hắn cũng không lo lắng gì về đống sách, chỗ này tuy nhiều nhưng từ bé đến giờ hắn đã đọc đi đọc lại đến chán chê rồi. Về phần cha hắn, nghĩ xem, là tác giả nổi tiếng thế giới, vô tư đi du lịch khắp nơi còn quan tâm nhiều đến thứ này?

Nói đơn giản, giàu, tùy hứng...

Không chỉ phòng sách, thậm chí là cả căn biệt thự này, nếu muốn hắn cũng có thể đổi trong nháy mắt.

Tuấn Phong ở bên cạnh thuận miệng đáp, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào số sách trước mắt, hắn cảm thấy có chút hưng phấn, lại có chút mong chờ.

Đây cũng là bước đầu để hắn dần dung nhập với cái thế giới này...