Chương 3 : Quyết định
Bề ngoài cuối cùng vẫn là rất quan trọng. Bởi lẽ, cũng không phải ai muốn dành thời gian để tìm hiểu một người xa lạ, trừ phi ngươi rất xinh đẹp...
Nên không còn cách nào khác, chúng ta phải thông qua đôi mắt, dựa vào kinh nghiệm, trực giác của mình để đi phán đoán một người, từ đó, hình thành nên một "ảo giác” của ta về người đó.
Xem xem người kia, xăm trổ đầy mình, tuy ta cũng chẳng biết rõ người đó là người ra sao nhưng ta vẫn cứ “tránh đi là hơn”. Tất nhiên, đó chỉ là định kiến từ cái nhìn ban đầu của mỗi người, vốn dĩ đã không quá chính xác.
“Tốt” “ Bình thường” có thể nghĩ thành “Xấu” và ngược lại cũng vậy…
Nhưng những phán đoán sai lầm cũng sẽ khiến cuộc sống này mất đi một niềm vui và thêm vào đó là những nỗi đau. Vì trên đời chẳng thiếu những bông hoa ban đầu xấu xí nhưng cần người vun bón để nở rộ hay những t·ên s·át n·hân không gớm tay với vẻ ngoài thường thường, không có gì lạ…
Cũng như Tuấn Phong, nếu khuôn mặt của hắn mà có một vết sẹo, hình săm... dữ tợn nào đó thì ắt hẳn mẹ Ayumi ở ngay kia không thể tươi cười mà tiếp chuyện với hắn được.
Đây là trước cửa một quán trọ nhỏ, trông cũng không quá khá giả nhưng chắc rằng cũng đủ ăn đủ tiêu, cũng là nhà của Ayumi.
Sau khi ăn uống xong, Tuấn Phong cũng muốn dẫn Ayumi đi ra công viên chơi hay xem phim gì gì đó. Nhưng nhìn thấy cô bé vẫn đeo cặp sách, hỏi ra mới biết là khi gặp hắn là lúc Ayumi vừa tan học, cũng đang chuẩn bị về nhà.
Tuấn Phong từ lúc gặp gỡ cho tới khi đưa Ayumi đi ăn cũng qua một khoảng thời gian dài. Lâu hơn nữa sợ phụ huynh lo lắng nên không còn cách nào khác, đành phải đưa nàng về nhà, bây giờ giao Ayumi cho mẹ nàng xong, hắn cũng coi như an tâm.
Kì thực thì mẹ Ayumi cũng không quá lo lắng cho lắm bởi lẽ sau khi tan học, cô bé cũng thường xuyên ở lại trường để chơi với bạn bè. Tuy rằng có hơi ngạc nhiên về sự xuất hiện của Tuấn Phong nhưng trông thấy con gái vui vẻ như vậy, nàng cũng không nghi ngờ gì nhiều, cảm tạ lại hắn.
Tuấn Phong cũng nói vài lời khách sáo lại với đối phương, bầu không khí có vẻ vô cùng hòa hợp. Được như vậy, còn là dựa vào bề ngoài có phần “hiền lành, phúc hậu, trí thức” của hắn.
Vẫn là câu nói đó, ngoại hình là rất quan trọng, nếu Tuấn Phong trông bặm trợn hay gian xảo hoặc hèn mọn một chút thì kết quả hôm nay có lẽ sẽ rất khác…
Lắc lắc đầu, bỏ đi những suy nghĩ lung tung, Tuấn Phong khẽ ra hiệu với mẹ nàng rồi vẫy tay chào Ayumi :
- Ayumi, tạm biệt!
- Tạm biệt, oji-san!
Nàng cười giòn tan, lễ phép đáp lại.
“Oji-san” theo như Tuấn Phong hiểu thì hình như là chú/bác thì phải.
Thực ra Tuấn Phong vẫn muốn trẻ hơn chút, như “oni-chan" gì gì đó nhưng cuối cùng, hắn vẫn là không dám nói, không chỉ là do trong lòng không qua được mà còn vì ánh mắt người ngoài.
Ngươi thấy một bé loli… khục, cô bé gọi một người hơn cả tuổi bố mẹ mình như vậy sao?
Nếu bị ai đó bắt gặp thì Tuấn Phong tuyệt đối là người đầu tiên bị nghĩ là “có vấn đề” trong hai người. Hắn cũng không muốn bị mời lên đồn uống trà, thậm chí là bị quan trên bế đi…
Tuấn Phong từ từ quay người rời khỏi.
Theo mẹ đi vào trong nhà rồi khẽ ngoảnh đầu nhìn lại bóng lưng của hắn đang xa dần, Ayumi như có điều suy nghĩ :
“Oji-san là người tốt không những mời đi ăn rồi lại đưa mình về nhà...”
“Nhưng oji-san lớn vậy rồi mà lại không có người thân…”
“Mà hình như còn bị bệnh nữa, nếu không có ai ở bên chăm sóc thì thật nguy hiểm…”
“Chi bằng lâu lâu ta lại qua nhà Oji-san tiếp, không những cùng nhau chơi đùa, lại thuận tiện quan sát bệnh tình bác ấy?”
Khẽ gật đầu, Ayumi như đã quyết định điều gì đó...
Tuấn Phong đưa Ayumi về một lúc, nhìn lại đồng hồ đeo tay, giờ đã là hơn 4 giờ chiều. Trong nhất thời, hắn cũng không biết đi đâu, làm gì tiếp theo. Bản thân tiến sĩ Agasa thường ngày cũng chỉ ở nhà chăm chăm nghiên cứu…
“Thôi, trước cứ về nhà xem. Dù sao ta hôm qua mới xuyên sang, vẫn chưa kịp tìm hiểu kĩ mọi thứ…” Tuấn Phong âm thầm quyết định
……...
“Tiền không phải tất cả nhưng con người làm tất cả vì tiền”
Chúng ta giao cho nó giá trị nhưng rồi lại để nó điều khiển chính bản thân mình.
Kiên trì, đạo nghĩa, tín ngưỡng…
Chỉ cần con số đủ lớn, người cũng sẽ trở nên điên cuồng mà bất chấp tất cả…
Tuấn Phong không điên cuồng nhưng cũng chợt sầu não vì tiền. Bởi lẽ sau khi trở về nhà, Tuấn Phong đã vô tình trông thấy sổ tiết kiệm ở trước ngăn tủ.
Không xem thì thôi, vừa xem đã thấy có chút mệt mỏi...
Thì ra, bề ngoài sở hữu một căn biệt thự xa hoa là vậy nhưng chủ nhân của nó cũng không dư dả bao nhiêu.
Lục lại kí ức, Tuấn Phong mới biết được rằng tiến sĩ Agasa tuy rằng rất sáng tạo, tài năng nhưng chỉ dùng để sáng chế những phát minh kì quái, có phần trẻ con theo sở thích của riêng mình, điển hình là những thứ đưa cho Conan dùng sau này.
Chỉ đến khi thiếu tiền thì ông mới bắt đầu ra ngoài tìm một chút công việc, hợp đồng để làm, kiếm một khoản tiền rồi lại bắt đầu trở về nhà mà chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Đúng là tác phong của một trạch nam lớn tuổi…
Không phải ngẫu nhiên mà tầm tuổi này rồi nhưng tiến sĩ Agasa vẫn chưa lập gia đình.
Nói là vậy nhưng số tiền trong tài khoản cũng không phải quá ít, nếu tằn tiện thì Tuấn Phong cũng thừa sức để sống qua một năm. Kiếp trước cũng không thiếu những khoảng thời gian hắn chỉ có thể ăn mỳ tôm mà sống qua ngày. Nhưng dù sao đi nữa, Tuấn Phong cũng phải kiếm cho mình một việc, một mục tiêu cụ thể để làm không chỉ vì miếng cơm manh áo.
Người sống ở trên đời là phải có khát vọng, mục tiêu!
Trước kia, với Tuấn Phong đó là gia đình, là một cuộc sống ổn định. Bây giờ, để bắt đầu lại thì hắn có vẻ cũng nền tìm cho mình một cái...
Phát minh?
Tuấn Phong đã thừa hưởng kiến thức, sáng ý của tiến sĩ Agasa cùng với tầm mắt của người hiện đại nên nếu hắn chuyên tâm chắc chắn sẽ gặt hái được nhiều thành công to lớn. Chỉ là Tuấn Phong cũng không quá ưa thích việc này, hắn nghĩ rằng chỉ khi không còn cách nào khác mới tính đến nó. Cho nên có thể xếp nó vào phương án cuối cùng.
Kinh doanh?
Đây vốn cũng là lĩnh vực sở trường của Tuấn Phong trong kiếp trước, là con đường mà hắn đi lên...
Vừa nghĩ tới nhưng ngay lập tức bị Tuấn Phong phủ quyết, hắn cũng không muốn dính vào vũng lầy đầy mỏi mệt này nữa. Ông trời đã đưa hắn đến đây, dù có chút oán hận, không cam tâm, không biết rõ nguyên do ra sao nhưng Tuấn Phong quyết định sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Hắn muốn thử những điều mà kiếp trước hắn chưa từng làm, tốt nhất là mang phong vị đặc trưng của thế giới giả tưởng này. Từ trước đến giờ, Tuấn Phong vẫn luôn là người có thói quen nhập gia tùy tục.
Suy đi tính lại một lúc thì…. Bingo!
Hắn quyết định sẽ : viết tiểu thuyết trinh thám!
Không những thế, hắn cũng sẽ tự mở một văn phòng thám tử để lấy đó làm tư liệu sáng tác. Hai việc rất được ưu chuộng của thế giới này, mà lại bổ trợ cho nhau.
Cơ hồ là hai bút cùng vẽ!
Nghĩ được như vậy, cũng nhờ hai người quen của tiến sĩ Agasa là Mori Kogoro cùng Kudo Yusaku tạo cảm hứng cho hắn.
Có được mục tiêu, Tuấn Phong cảm giác mình như tràn đầy sức sống. Cảm giác có phần chán nản, không định hướng gì đã vô thanh vô tức mà biến mất.
Hắn, Tuấn Phong, chính thức trở lại!
Rèn sắt khi còn nóng, Tuấn Phong nhanh chóng bắt tay vào làm. Ngẫm nghĩ một hồi, hắn cũng không định sao chép tác phẩm hay gì gì đó.
Thứ nhất, như vậy không phù hợp với tác phong cùng nguyên tắc của hắn.
Thứ hai, quan trọng nhất, kiếp trước hắn cũng không đọc nhiều sách, truyện về thể loại này…
“Như vậy, trước tiên cần phải tìm hiểu xem tác phẩm của thế giới này là như thế đã” Tuấn Phong suy nghĩ.
Quan sát xung quanh, ngoại trừ những đồ đạc trong gia đình cùng đống linh, phụ kiện lộn xộn với chút phát minh kì quái thì cơ hồ không còn gì cả. Có một giá sách ở trong phòng ngủ thì phải nhưng nếu nhớ không lầm thì trong đó cũng toàn sách liên quan đến khoa học, kĩ thuật.
Có lẽ còn có loại khác, ví dụ như chút tạp chí “mát mẻ” nào đấy… Khục, giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện đó...
- Sao ta lại quên mất nhỉ? Đúng là tưởng xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt!
Tuấn Phong như đã nghĩ tới điều gì, chợt lấy tay vỗ trán. Hắn liếc nhìn đồng hồ, giờ vậy mà đã là hơn 5h chiều.
Cũng vừa kịp lúc...