Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh Thế Giới Conan Viết Tiểu Thuyết

Chương 2: Lần đầu




Chương 2: Lần đầu

Lần đầu đi ăn?

Đúng, đi ăn!

Với một cô gái?

Chính xác, một cô gái!

Chỉ có điều, đối phương hơi nhỏ tuổi...

Vậy thì sao? Không phải quá đơn giản sao?

Khục, 7 năm cất bước, cao nhất tử hình thì làm sao mà đơn giản được...

Tuấn Phong cũng không nhịn được mà trầm ngâm, tất nhiên là không phải vì vấn đề ở trên...

Cô bé đã mất cả buổi vì mình thì cũng không thể nào cứ thể mà để nàng về tay không. Hắn suy đi nghĩ lại, quyết định đưa nàng đi ăn một bữa, coi như để cảm ơn.

Lục lọi trong ký ức, hắn nhớ rằng có một tiệm cà phê gần đó.

Chắc là sẽ có đồ ăn cho trẻ em chứ? Bánh kem, nước ngọt chẳng hạn?

Thú thật, hắn cũng không có kinh nghiệm gì trong chuyện này...

Kiếp trước, thời học sinh, một phần tự ti nhà nghèo, một phần muốn tập trung chí hướng học tập thì dĩ nhiên Tuấn Phong cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Cho tới lúc học xong rồi đi làm, vì công việc bận rộn cùng với tư tưởng khi nào có sự nghiệp ổn định thì mới nghĩ đến chuyện tình cảm nên vẫn trì hoãn không thôi.

Mãi sau đó, lúc hắn gần 30, khi mọi thứ đã dần đi vào quỹ đạo, sắp tính tới chuyện đó thì đùng một cái lại xuyên qua...

Cho nên, đây cũng có thể coi là “lần đầu” của Tuấn Phong. Khục, tất nhiên là không phải là chuyện kia, chỉ đơn thuần đi ăn một bữa...

Dù sao đối phương còn quá nhỏ tuổi mà Tuấn Phong cũng không có chút suy nghĩ “kì quái” nào.

Cho dù có, cũng là do ý thức còn sót lại của tiến sĩ Agasa quấy phá...

Mà cô bé, nghe thấy được dẫn đi ăn nên rất vui vẻ nhận lời.

Trên đường đi, Tuấn Phong cùng cô bé cũng tự giới thiệu lẫn nhau

Hắn hiện giờ là một vị tiến sĩ già vẫn còn độc thân. Cô bé thì là học sinh tiểu học, tên là Yoshida Ayumi.

Tuấn Phong ngẫm nghĩ chút thì hình như bản thân đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó...



Khẽ lắc đầu, hắn cũng không xoắn xuýt quá lâu với vấn đề này.

Để đảm bảo an toàn thì không còn cách nào khác, hắn cũng bắt buộc phải nắm lấy tay của cô bé. Ayumi cũng rất tự nhiên để cho Tuấn Phong cầm tay.

Cô giáo vẫn dạy là khi ra ngoài thì tốt nhất vẫn nên nhờ người lớn dắt đi, ngược lại, cũng phải biết giúp đỡ người già qua đường. Tuấn Phong lại hoàn toàn phù hợp với cả hai tiêu chí này.

“Mềm mềm, lại nộn nộn, có chút giống đệm thịt của mèo...” Tuấn Phong âm thầm nghĩ.

Hắn trước kia cũng có nhận nuôi một con mèo nhưng được thời gian lại bỏ đi vì quá bận rộn.

"Chỉ là...bé mèo con này...dường như cũng có chủ rồi..."

Không được, ý thức của tiến sĩ Agasa lại bắt đầu...

Tiệm cà phê đó cách đấy cũng không xa nên chẳng mấy chốc đã tới.

“Cafe Poirot…”

Trước mặt hắn là một tòa nhà 3 tầng, bề ngoài tương đối chỉn chu, sạch sẽ, trong đó, tiệm cà phê nằm ở tầng một, bên cạnh có dãy cầu thang bộ để đi lên. Tuấn Phong ngẫm nghĩ thêm một hồi thì thấy hình như đây cũng là nơi ở của người quen của tiến sĩ Agasa thì phải.

Ngẩng đầu lên nhìn, dòng chữ “Văn phòng trinh thám Mori Kogoro” đập vào mắt như để ấn định suy nghĩ của hắn là chính xác.

“Mori Kogoro… thám tử… ngủ gật…”

Nhớ không lầm thì theo như cốt truyện, sau này tiến sĩ Agasa sẽ sáng chế ra cái gì mà đồng hồ gây mê để hỗ trợ tên nhóc tử thần kia phá án.

“Nếu ta bí mật bỏ vào trong mũi kim chút gì đó thì liệu tên nhóc Conan kia có b·ị b·ắt vì tội g·iết người không nhỉ?” một suy nghĩ kì quái lướt qua đầu Tuấn Phong theo đó hình ảnh của một tên nhóc đương đắc ý khi tìm ra chân tướng, dùng đồng hồ gây mê để chuẩn bị phá án thì bỗng nghệt mặt ra khi người trúng kim lại bắt đầu sùi bọt mép, co giật liên tục...

Chỉ là hắn cũng không mất thì giờ vì vấn đề linh tinh này quá lâu, nhanh chóng lắc đầu, dắt Ayumi bước vào tiệm cà phê.

Bây giờ là đầu giờ chiều, các nhân viên công sở cùng học sinh vẫn chưa tan làm, tan học nên trong tiệm còn khá vắng vẻ. Một cô gái trẻ mặc đồng phục phục vụ bàn với vầng trán cao, nước da trắng, đôi mắt có phần ngả xanh lục, tóc dài, màu nâu nhạt nhanh chóng xuất hiện.

“Khá xinh xắn, sáng sủa” đây là ấn tượng đầu tiên của Tuấn Phong.

Mà theo hắn nhớ lại, dù chỉ là người bình thường đi trên đường nhưng bề ngoài cũng đều rất ổn. Không nói đâu xa chứ chính bản thân Tuấn Phong đặt vào kiếp trước cũng được coi là “phúc hậu” “đẹp lão”…

Có lẽ là do thế giới giả tưởng nên vậy... Coi như đây cũng là phần quà nhỏ mà thượng thiên muốn an ủi hắn đi…

Khục, mặc dù vẫn còn có chút mập…

Về phía bên kia, trông thấy Tuấn Phong bước vào, người phục vụ cũng gần như là “bà chủ” duy nhất ở đây – Azusa nhanh chóng lên tiếng, mở miệng tười cười :

- Chào mừng quý khách!



Lăn lộn bao lâu năm khiến Tuấn Phong chớp mắt cũng đã nhận ra nụ cười của cô gái này đã có phần thương nghiệp hóa. Vô cùng cứng nhắc, mệt mỏi rồi lại không thể không miễn cưỡng nhếch lên.

Nhiều khi không muốn nhưng chúng ta vẫn bắt buộc phải đeo lên một tầng mặt nạ, quen thuộc rồi lại quên mất cả cách để tháo nó ra…

Tuấn Phong âm thầm cảm khái.

Mà dường như đến lúc này, Azusa mới nhìn thấy Ayumi lấp ló dưới chân của Tuấn Phong liền bất ngờ hỏi :

- A, thì ra còn một vị khách “bé nhỏ” ở đây nữa! Thế nào, cô bé được ông của mình dắt đi chơi phải không?

Tuấn Phong bây giờ cũng để ý tới một điều là trẻ em trong thế giới Conan này không hiểu sao lại có phần nhỏ đến quá thể. 6 – 7 tuổi đặt ở kiếp trước cũng coi như cao gần ngang hông một người trưởng thành thì đến thế giới này một nửa đều chưa tới.

Chả trách tên nhóc Conan kia chỉ nấp sau ông chú râu kẽm đó lâu như vậy đều không bị người nào phát hiện...

- Dạ vâng, Ojii-san bảo là sẽ đãi em một bữa ạ!

Ayumi vui vẻ đáp lại, cô bé cười lên trông rất dễ thương.

- Tiệm của chị có món bánh kem ngon lắm, lát nữa e nhất định sẽ thích mê cho mà xem!

- Oa, thế thì tuyệt quá!

Tuấn Phong nhìn cả hai trò chuyện vui vẻ với nhau thì cũng bất giác mỉm cười.

Đáng yêu là chính nghĩa mà xinh đẹp thì là chân lý, đạo lí này vẫn còn rất chính xác mà…

- Vậy phiền cô cho một phần bánh ngọt, nước trái cây cho cô bé cùng thêm cốc cà phê sữa cho tôi là được!

Tuấn Phong thuận thế nói.

Azusa thấy vậy cũng nhanh chóng tươi cười đáp lại :

- Vâng, phiền quý khách đợi một chút, sẽ có ngay đây!

Cô lui vào gian phòng sau quầy để chuẩn bị mà Tuấn Phong cũng dắt Ayumi chọn chỗ ngồi, đó là gần cửa sổ, có thể trông ra bên ngoài.

Giờ đã là gần 4 giờ chiều, những tia nắng bỗng rực rỡ hẳn lên. Chúng như muốn đốt lên ánh sáng cuối cùng của mình trước khi hoàng hôn dần buông xuống. Vài người qua lại trên đường, có người vội vã, người thì không.

Lặng ngắm mọi thứ diễn ra, Tuấn Phong bỗng cảm thấy bình yên đến lạ thường. Trước đây, hắn vẫn luôn phải chạy đua với cuộc sống mà không có thời gian để ý những thứ đang hiện diện trước mắt này.

“Như này, có lẽ cũng không tệ lắm…”

Tuấn Phong thầm nghĩ.



Hắn cũng nên bắt đầu chấp nhận cuộc sống mới này…

- Của quý khách đây, xin mời dùng!

Chỉ một lúc, Azusa đã mang mọi thứ tới đầy đủ. Cô đưa cốc cà phê cho Tuấn Phong rồi xoay sang cho Ayumi

- Còn đây là là phần của em đấy cô bé!

Ayumi nhận lấy,cảm ơn Azusa, nhanh chóng nhìn không chớp mắt vào những thứ ngon lành trước mặt. Miệng nhỏ xinh xinh dường như còn đang hát líu lo điều gì đó. Ly nước ngọt chẳng mấy chốc đã vơi đi quá nửa, nàng bắt đầu quay sang đánh chén món bánh kem thơm ngon đang chờ đợi mình từ nãy đến giờ.

“Cho nên để dụ dỗ, khục,... không, làm quen với trẻ em thì cách tốt nhất vẫn là đồ ngọt ư…” Tuấn Phong không hiểu thấu nghĩ nghĩ.

Vươn tay ra, Tuấn Phong xoa xoa, lau đi chút vụn kem từ chiếc bánh ngọt đang dính trên mép miệng Ayumi.

Đây là lần thứ hai chạm vào nhưng xúc cảm vẫn còn rất tuyệt...

Cô bé cũng vô cùng tùy ý để Tuấn Phong làm vậy.

“Hình như, rất ngọt…” nhìn vào ti tí kem trên đầu ngón tay, Tuấn Phong không hiểu sao lại có cảm giác muốn liếm nó…

“Khụ khụ, tiến sĩ Agasa này thật là,...”

Lắc lắc đầu, hắn cố gắng khắc chế những suy nghĩ kì quái đang không ngừng xuất hiện.

Trông thấy cô bé cũng nhanh chóng xử lí gần hết chiếc bánh, Tuấn Phong liền khẽ vẫy tay, ra hiệu cho Azusa đang ngồi ở đằng xa kia :

- Cho tôi thêm một li nước ngọt, hai phần bánh kem!

- Có ngay, có ngay đây, phiền ngài đợi một lát!

Nghe thấy Tuấn Phong lên tiếng, Ayumi đang ăn bánh kem cũng dừng lại, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, ngây thơ hỏi :

- Ojii-san à, gọi nhiều như vậy sẽ phí tiền đấy, Ayumi không ăn hết được đâu, ăn nhiều sẽ mập mất!

- Không quan trọng, dù sao ta cũng có chút đói rồi... Mà lại, nhóc cũng đừng gọi ta là "Ojii-san" nữa...

Tuấn Phong nhớ không lầm thì cách xưng hô này có nghĩa là "ông" thì phải.

Hắn tuy rằng cũng không quá để ý nhưng nghe vậy thì vẫn không quen cho lắm. Bởi lẽ bề ngoài là vậy nhưng bên trong Tuấn Phong đúng là một thanh niên trai tráng mới gần 30!

Khục, kì thực vẫn có chút già…

- Vậy ojii-san muốn Ayumi gọi là gì?

Ayumi nghiêng đầu, có chút tò mò hỏi lại.

- Gọi là, là...