Chương 28 : Tuyết
Mưa tạnh, chính xác là từ lúc nửa đêm.
Tuấn Phong nhìn ra ngoài trời, bây giờ, vậy mà lại xuất hiện vài bông tuyết bay bay...
Không sai, chính là thứ trắng trắng, đục đục, trong trong nào đó. Đối với thời tiết kì lạ của thế giới này, Tuấn Phong biểu thị vô cùng bất đắc dĩ, lục lọi lại ký ức của tiến sĩ thì có thể thấy :
Buổi sáng đang là trời nắng chói chang thì tới giữa trưa hoặc chiều tối hoàn toàn có thể là một trận mưa hay tuyết lớn.
Chỉ có thể nói, thế giới rộng lớn, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra cả. Chẳng nói đâu xa, chuyện hắn xuyên qua cũng như vậy.
Thế nhưng bây giờ, cho đến hôm nay, hắn vẫn có phần không thể tin tưởng nổi rằng mình đã nhặt được một đứa bé...
Phải, chính là một đứa bé, hơn nữa, còn là nữ...
Thế thì có vấn đề gì sao? Trẻ con đứa nào chẳng ngây thơ, trong sáng, thuần khiết, khả ái như nhau?
Khục, tất nhiên là khác rồi...
Nếu đứa bé đó là nam thì cũng thôi đi, đàn ông con trai với nhau, có chuyện gì cũng rất dễ nói
Ngược lại, nếu là nữ thì...
Rất dễ dẫn tới một nan đề mang đậm tính triết lí, nhân sinh...
Đại loại như :
"Nếu có một loli/bé gái/thiếu nữ (xinh đẹp) không mảnh vải che thân, chìm trong hôn mê, nằm ở trên giường của ngươi thì ngươi sẽ làm gì?"
Trả lời đúng, có thưởng...
Trả lời sai?
Cmn, vẫn có thưởng...
Còn là loại cực kì đặc biệt nữa...
Thân thiện nhắc nhở, loli/bé gái/thiếu nữ (xinh đẹp) ấy vẫn chưa đủ vị thành niên...
Ngoại trừ một chút người bị thiểu năng trí tuệ với truyền nhân của Tịch Tà kiếm phổ ra thì câu hỏi này, đối với bất kì người đàn ông bình thường, khỏe mạnh nào cũng đều rất nan giải...
Tuấn Phong cũng không ngoại lệ.
Trải qua một vài ý nghĩ đơn giản, hắn cũng mau chóng hành động. Bất tỉnh là triệu chứng của rất nhiều căn bệnh nguy hiểm, tuyệt đối không thể chủ quan được.
Cho nên, để đảm bảo an toàn, Tuấn Phong một mặt nghiêm túc, bắt đầu kiểm tra lại cơ thể cô bé một cách cẩn thận, từng li từng tí.
Hai tay nhỏ nhắn, mềm mại không xương, làn da vô cùng mịn màng, trắng muốt mát lạnh, mơ hồ còn tỏa ra mùi hương nào đó không biết tên...
Như này thì...
Nếu cô bé có muốn đánh hắn thì ắt hẳn cũng sẽ không quá đau...
" Ư...A..."
Cô bé bất ngờ cựa quậy một chút, Tuấn Phong thấy vậy liền giật bắn mình, theo bản năng lùi lại, hốt hoảng nói :
- Ngươi bình tĩnh nghe ta giải thích, mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu...
Trông thấy đó chỉ là do cô bé vô ý thức nói mớ thì hắn không khỏi xấu hổ, ho khan liên tục...
Lắc lắc đầu, Tuấn Phong cố gắng bỏ đi những suy nghĩ lung tung.
Cho tới việc giải quyết vấn đề có phần khó khăn này, hắn nhanh chóng lựa chọn một đáp án tiêu chuẩn trong sách giải, chép ra. Chính là quần áo ướt đẫm thì đem thay, thân thể dính nước thì lau khô, ủ trong chăn ấm.
Trong quá trình này, mặc dù ý thức của tiến sĩ Agasa vẫn luôn âm thầm quấy phá nhưng may mắn, hắn vẫn vượt qua một cách yên bình, không để xảy ra bất kì sự cố ngoài ý muốn nào cả...
Bảy năm cất bước, cao nhất tử hình, thực sự vẫn có uy lực rất lớn...
Xong xuôi tất cả, Tuấn Phong liền ngồi cạnh bên, liên tục đắp, thay khăn lạnh cho vầng trán nóng hổi, vẫn còn ướt đẫm mồ hôi của cô bé. Cứ như thế cho đến khi mệt mỏi không chịu nổi, ngủ th·iếp đi lúc nào không hay...
.......
Khó chịu, cô bé rất khó chịu...
Cảm giác bản thân như bị giam trong một cái lò hấp, cơ thể nàng càng lúc càng nóng, mồ hôi túa ra không ngừng nhưng khắp nơi đều bị bóng tối bao trùm
Chẳng lẽ là...
Ta chạy trốn thất bại và đã b·ị b·ắt lại rồi sao?
“Không!”
Hét lên một tiếng, cô bé bỗng nhiên bừng tỉnh!
Mở to hai mắt ra, thứ đầu tiền nhìn thấy là trần nhà xa lạ. Tiếp lấy, theo các giác quan lần lượt khôi phục, những hình ảnh đáng sợ trong mộng kia dần dần biến mất. Hoạt động cơ thể một chút, cô bé phát hiện một lớp chăn bông dày đang bảo bọc lấy bản thân, khó trách sẽ cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Cô nhanh chóng ngồi dậy, gỡ tấm chăn ra, lau lau trán ướt đẫm mồ hôi, tiếp đấy cảm nhận được thân thể trống trơn, lạnh lẽo...
“Quần áo...”
Cô bé có chút nghi hoặc, ánh mắt cũng bắt đầu lướt qua xung quanh để tìm kiếm chúng. Nhờ thế, cô bé nhanh chóng phát hiện một lão già mập mạp đang say sưa ngủ một cách ngon lành ở cạnh bên...
Bộ dạng cười bỉ ổi, khóe miệng còn có nước miếng chảy ra, dường như đang mơ thấy thứ gì đó vui vẻ lắm...
Đối với điều này, cô bé biểu thị đơn giản, rõ ràng, trực tiếp :
- AAAAAAAAAA!!!!!!!!!!
....
Khó chịu, Tuấn Phong thực sự rất khó chịu...
Rất dễ hiểu, đổi lại là ai cũng vậy khi đang chìm trong giấc ngủ thì b·ị đ·ánh thức bởi thanh âm vài trăm decibel...
Xoa xoa cái bụng, hắn dường như còn bị cô nhóc này đạp cho một cái nữa...
Một lão già mập mạp cùng một cô bé đang nằm co ro trong đống chăn, che đi cơ thể đơn bạc không chút mảnh vải... Hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, không nói lên lời...
Cuối cùng, vẫn là do cô bé ôm chặt chăn bông, vừa tức giận vừa sợ hãi phá vỡ sự im lặng :
- Ngươi đã làm gì?
Tuấn Phong vừa nghe cô bé nói xong, lập tức đã cảm thấy nhức đầu không thôi. Tình cảnh mà hắn không muốn xảy ra nhất đã xuất hiện nhưng đồng thời, trong lòng cũng có một chút nghi hoặc...
Thường thường thì mấy cô bé tầm tuổi này không biết gì mới phải chứ?
Sao cô nhóc này...
Cảm giác như cái gì cũng biết thì phải?
Cố gắng trấn định, che giấu sự lúng túng bên trong, Tuấn Phong từ từ lên tiếng giải thích :
- Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, là nhóc ngất xỉu trước cổng nhà ta, trời mưa tầm tã, nên ta mới đưa nhóc vào đây...
- Quần áo của ta đâu?
Cô bé nhanh chóng đáp trả lại, ngữ khí vẫn lạnh như băng khiến Tuấn Phong cũng bắt đầu bực mình.
Cách xưng hô không được lễ phép thì thôi đi, giọng điệu của cô bé lại còn giống như thẩm vấn một tên khốn kiếp, không chuyện xấu xa nào không dám làm vậy!
Mặc dù đúng là cái gì nên xem thì hắn đã xem...
Không nên xem thì cũng đã xem...
"Như thế này... không ổn cho lắm..."
Tuấn Phong có chút chột dạ, hắn cũng không cho rằng bản thân có thể kiên trì đến cùng dưới sự tra hỏi của cảnh sát - kun...
Cho nên, Tuấn Phong rất nhanh chóng kiềm chế tâm tình, nhẹ giọng nói :
- Ta cũng không nhớ, hình như vẫn ở ngoài kia thì phải. Mà chắc là chỗ quần áo ấy vẫn còn ướt sũng, không mặc lại được đâu. Nhóc có lạnh thì lấy thêm chăn mà đắp vào...
Cũng may khi bề ngoài của hắn bây giờ là bộ dạng hiền lành của tiến sĩ cho nên cảm xúc của cô bé cũng từ từ hòa hoãn trở lại. Nếu không, Tuấn Phong nghĩ rằng lần này mình đúng là phải lên phường uống trà một chuyến rồi...
Nhận thấy thái độ của mình từ nãy đến giờ có phần không thích hợp cô bé cũng dịu giọng xuống, nói :
- Ngươi... không, như vậy, ông... là hàng xóm của Kudo Shinichi?
Không nghĩ tới cô bé sẽ nói như vậy nên Tuấn Phong có chút kỳ quái trả lời :
- Có chuyện gì vậy? Thằng bé ấy có việc bận, trong thời gian ngắn tạm thời sẽ không trở lại...
Rồi ngay lập tức hỏi tiếp :
- Cháu là người quen của Shinichi hả?
Cô bé thoáng dừng lại một chút nhưng nhanh chóng lắc lắc đầu :
- Không, cháu chỉ hỏi vậy thôi...
Thấy cô bé đã không muốn nói tới nên Tuấn Phong cũng đành thôi.
Quan sát sắc trời bên ngoài, cảm nhận sự mệt mỏi cùng cơn buồn ngủ lần nữa ập tới, hắn không khỏi lấy tay che miệng ngáp ngáp nói :
- Được rồi, được rồi, không có chuyện gì thì nhóc cứ nằm đấy tiếp đi. Thấy đói thì ra khỏi phòng, rẽ trái, vào nhà bếp, mở tủ lạnh, trong đó còn có ít đồ ăn đấy!
- Ta đi nằm một chút, chờ ta tỉnh lại sẽ đưa nhóc trở về nhà...
Ban đầu, Tuấn Phong cũng định khi tỉnh dậy sẽ đi nấu chút cháo hay gì đó để tẩm bổ cho cô nhóc này nhưng thái độ vừa nãy của đứa trẻ này vẫn khiến hắn sinh ra ác cảm không nhỏ. Cho nên, Tuấn Phong quyết định nghỉ một lát rồi tí nữa tỉnh dậy đưa cô bé này trở về nhà luôn vậy.
- Ta...
Dường như cô bé vẫn còn muốn nói điều gì đó nhưng Tuấn Phong đã xoay người bước đi, đóng cửa lại.
Cô bé cũng chỉ đành ôm chặt lấy tấm chăn rồi bất giác đem đầu vùi vào trong đó. Hít một hơi thật sâu, cảm thụ chút yên bình cùng ấm áp lạ thường trong căn phòng xa lạ này, đôi mắt tưởng chừng như đã cạn khô của cô vậy mà cũng dần trở nên ươn ướt.
Này là chuyện lạ, bởi vì từ khi cha mẹ mất, chị gái rời xa, phải sống sót một mình ở nơi đó, cô bé đã từng tự hứa với lòng rằng thứ chất lỏng chảy ra từ đó chỉ có thể là máu...
Cô bé cố gắng lấy hai tay xoa xoa vành mắt đã có chút ửng đỏ, trông thấy chút ánh sáng le lói ngoài cửa sổ, cô bất giác ngẩng đầu...
Tuyết, đã ngừng rơi từ lúc nào...