Chương 29 : Đưa ra quyết định
"Cháu đã không còn cả cha mẹ rồi à?"
Nghe tới đó, sự tức giận cùng bất mãn đối của Tuấn Phong đối với cô nhóc này cũng tiêu tan hơn phân nửa.
Đây là một đứa bé đáng thương...
Chẳng trách, ý thức cùng tinh thần cảnh giác của cô bé này lại cao như vậy. Chỉ là, sau đó, nghe cô bé nói tiếp, hắn không khỏi cau mày.
Không còn người thân thì cũng thôi đi, cái này còn rất dễ nói nhưng ngay cả nơi sinh sống trước giờ cùng cái tên mà cô bé cũng không nhớ thì...
Hơi bị miễn cưỡng...
Là do cố bé cố tình giấu diếm hay có nỗi khổ nào không thể nói ra?
Có lẽ nào...
Lúc đó, Tuấn Phong chợt nhớ lại cái áo blouse trắng của người trưởng thành mà cô bé từng mặc. Ban đầu, hắn vẫn chưa để ý cho lắm nhưng đây rõ ràng là vật tiêu chí của một bác sĩ hay nhân viên nghiên cứu nào đó.
Trên người không có thương tích vậy là có thể tạm bỏ qua bệnh viện. Thần trí thanh tỉnh, đầu óc minh mẫn, cũng không giống như một bệnh nhân tâm thần trốn trại...
Cho nên...
Cô bé này...
Có liên quan đến nhân viên nghiên cứu nào đó hay cụ thể hơn...
Chính là một vật thí nghiệm???
Tuấn Phong âm thầm phỏng đoán.
Hôm qua b·ất t·ỉnh trong mưa, là do trốn thoát khỏi nơi đó?
Nếu xét theo giả thiết này thì mọi chuyện có thể được giải thích một cách rõ ràng. Bị bắt đi từ bé thì sớm đã không còn người thân. Không muốn nhắc tới nơi ở vì có thể ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết đó là đâu.
Cho tới việc không muốn đề cập tới tên của mình thì có lẽ là vì cô bé muốn quên đi quá khứ trước kia...
Trong đầu Tuấn Phong đã dần dần vẽ ra một bức tranh hoàn chỉnh, ánh mắt nhìn về phía cô bé cũng nhu hòa hơn, đây đúng là một hoàn cảnh rất đáng thương...
"Mà... Khoan đã nào!"
Tuấn Phong như nghĩ tới điều gì, bất chợt giật mình. Những nghiên cứu bí mật, vô nhân đạo liên quan đến con người như thế này, nghe kiểu gì cũng phải dính dáng đến một thế lực nào đó.
Thậm chí là...
Chính phủ...
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện ngay lập tức đã bị Tuấn Phong gạt bỏ. Chưa nói tính khả thi của việc cô bé này có thể chạy trốn ra khỏi nơi đó thì một khi đã liên quan tới chính phủ thì ngay từ hôm qua, q·uân đ·ội đã sớm vào cuộc để tìm ra tung tích của đứa bé này rồi.
Cho nên, chỉ có thể là một tổ chức, tập đoàn tư nhân phi pháp nào đó...
Mà ở thế giới này, nhắc tới t·ội p·hạm thì...
Bọn áo đen???
Tuấn Phong toát mồ hôi lạnh. Hắn thực sự không muốn nghĩ tới trường hợp này nhưng bất chợt nhớ lại hôm qua, lúc vừa mới tỉnh dậy, cô bé này từng nhắc tới tên nhóc "Kudo Shinichi" kia.
Vốn tưởng là người quen hay gì gì đó thôi nhưng....
Bây giờ ngẫm lại, chuyện đó có vẻ thực sự liên quan đến bọn áo đen...
Có lẽ, cô bé này cũng là một vật thí nghiệm cho thứ thuốc khiến tên nhóc Conan kia thu nhỏ. Không rõ là như nào nhưng chắc chắn rằng lần thử thuốc đó cùng với những thông tin cá nhân của Conan cũng đã được ghi lại. Cô nhóc này sau khi trốn thoát ra ngoài, tình cờ nhớ tới thì mới tìm được đến đây.
Mọi suy nghĩ dần dần hoàn thiện, Tuấn Phong biết, đã tới lúc phải đưa ra sự lựa chọn...
Một, coi như không biết gì, giữ cô bé đáng thương này lại, cưu mang?
Hai là đuổi đi ngay lập tức để tránh khỏi những phiền phức không đáng có?
Hoặc là đưa cô bé này cho tổ chức xã hội nào đó chăm nom hộ?
Tuấn Phong âm thầm lắc đầu.
Kiếp trước, hắn từng theo một người sếp hiếm muộn của mình đi khắp các chùa chiền, trại trẻ mồ côi để "xin con" nên đối với chuyện này cũng có chút hiểu biết. Tuổi càng nhỏ, bề ngoài càng đáng yêu, dễ thương thì "giá" càng cao...
Cũng không phải hắn căm ghét chuyện trao đổi này bao nhiêu nhưng bản năng vẫn rất bài xích nó, hắn cũng không đủ nhẫn tâm để làm ngơ trước tình cảnh này...
Tuấn Phong thở dài, cho nên, tiếp theo có vẻ sẽ là chuyện đặt tên?
Hiện tại, cô bé này thậm chí cũng không còn một cái tên nhưng cái tên Nhật Bản phổ biến nhất trong ký ức hắn cũng chỉ có của những nữ diễn viên...
Cũng không thể tùy tiện lấy bừa một cái được, làm một người Châu Á điển hình, không thể nghi ngờ, Tuấn Phong cũng quan niệm rằng việc đặt tên luôn luôn gắn liền với nhân sinh, vận mệnh sau này...
Tuyệt đối phải lấy cái tên nào đó êm tai, độc nhất, đẹp đẽ, lại phải có ý nghĩa...
Suy đi tính lại, hắn nghĩ mãi vẫn không ra... Cũng phải thôi, quá trình này thông thường phải trải qua rất lâu, dưới sự hợp sức của ít nhất hai người, tầm 9 tháng 10 ngày mới có kết quả...
Mặc dù đầu óc hơn người nhưng trong chốc lát muốn có kết quả tốt nhất thì vẫn rất bất khả thi. Trông thấy hắn mãi không nói gì, lúc đó, cô bé mới lên tiếng hỏi, vậy là...
Haibara, Haibara Ai?
Tuấn Phong thấy vậy liền sáng mắt lên, cái tên này rất dễ nghe, lại tây tây, có chút thời thượng. Theo lời cô bé nói, đó còn là là cái tên kết hợp của hai vị nữ thám tử nào đó nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn mà có thể nghĩ được như vậy, Tuấn Phong không khỏi giơ ngón tay cái lên khen ngợi sự nhanh nhạy của cô bé.
Đồng thời khinh bỉ tên nhóc Shinichi aka Tử thần aka Conan kia không ngừng. Mang danh là thám tử thiên tài mà không hiểu sao lại có thể lấy cái tên vớ va vớ vẩn, vừa khó nghe vừa không có chút hàm lượng tri thức, chất xám nào trong đó...
Hắn không biết rằng Edogawa Conan cũng là sự kết hợp liên quan đến thám tử cũng không biết rằng trong cái tên Haibara Ai kia còn mang ý nghĩa đau thương, buồn bã không thôi...
Không quan trọng vì sau đó là vấn đề chung sống khiến Tuấn Phong lại bắt đầu trầm tư. Đối với ngôi nhà rộng lớn này của tiến sĩ thì đừng nói là một, cho dù là mười bé loli... khục, thiếu nữ xinh đẹp cũng có thể chứa đựng được nhưng hắn cũng không dám làm vậy.
Ngoại trừ lí do có khả năng sẽ phải lên phường gặp cảnh sát - kun ra thì Tuấn Phong cũng không muốn trong tương lai, vào một ngày đẹp trời nào đó, bọn áo đen bất chợt tìm đến, không nói hai lời, một súng b·ắn c·hết hắn sau đó đưa cô bé đi...
Tuấn Phong cũng không ngây thơ tới mức tin rằng việc Haibara trốn ra khỏi đó không gây ra chút gợn sóng nào. Có lẽ, giờ này, bọn chúng đã phái ra những tên sát thủ máu lạnh nhất với mệnh lệnh bằng mọi giá nào cũng muốn truy tìm tung tích của cô bé này để bảo toàn bí mật của tổ chức...
Tuấn Phong càng nghĩ càng sợ hãi không thôi. Cho nên, để đảm bảo an toàn cho bản thân, hắn mới sắp xếp cho Haibara ở nhà của Conan. Ngoại trừ thường ngày chăm sóc, giúp đỡ một chút trong sinh hoạt thì cơ bản sau này cũng chỉ coi nhau như hai người hàng xóm khá thân mà thôi.
Tuấn Phong lấy lí do là sống một mình lâu năm, nhất thời không quen việc sống chung nên quyết định làm vậy, cô bé cũng không có ý kiến gì.
Hắn đã tận lực làm những gì có thể để không thẹn với lương tâm...
Bọn áo đen sau này có phát hiện ra chuyện gì, cũng không nên phát rồ tới mức đồ sát cả khu vực này chứ?