Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh Thế Giới Conan Viết Tiểu Thuyết

Chương 27 : Mưa




Chương 27 : Mưa

Trong đó, duy chỉ có một lão già đầu bạc là khác biệt hoàn toàn với tất cả mọi người :

- Còn ta thì... Là vì chơi cờ!

- Chơi cờ ư?

Tuấn Phong có chút ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu mà nhìn lão.

- Ngươi có thể gọi bọn đó là yakuza... Ta đã chơi với chúng một ván cờ...

- Cược cả cuộc đời mình vào trong đó rồi thua và giờ thì ta ở đây...

Một bên, lão già vẫn vừa cắn từng miếng cá nướng, vừa bốc chút cơm nóng, khẽ hít hà, xuýt xoa rồi vo chúng thành nắm, lại cho vào miệng, nhai nhồm nhoàm, thản nhiên nói ra như thể chuyện này chẳng hề liên quan gì tới mình.

"Thật điên rồ..."

Tuấn Phong thầm nghĩ nhưng cuối cùng lại chẳng thể thốt ra được lời nào.



Một lúc sau, khi tất cả mọi người đều vuốt vuốt bụng đầy thoả mãn, ợ một tràng dài thì lão già kia mới quay sang hỏi Tuấn Phong một câu :

- Chơi cờ với ta không? 1000 yên mỗi ván?

Tuấn Phong nghe vậy chỉ lắc lắc đầu :

- Đánh cược thì thôi đi...

Trải qua những gì ở trên đảo Tsukikage, bây giờ, hắn thực sự sợ việc đánh cược...

Lão già thấy thế thì cũng tuỳ ý nói :

- Vậy chơi vui thôi!



- Ta cũng không biết chơi...

- Không sao, tới đây, ta dạy ngươi...

Tuấn Phong nhìn nụ cười thoải mái của lão, lại ngó qua đồng hồ ở trên tay mình.

Bây giờ mới là khoảng 4 giờ chiều, vẫn còn rất sớm với một người không còn và không có gia đình, chẳng có quá nhiều việc phải làm nên hắn cuối cùng cũng gật gật đầu đồng ý :

- Vậy thì xin chỉ giáo cho...

Không biết đã trôi qua bao lâu, lão già tóc bạc giờ đang cúi gằm mặt xuống, hai mắt tràn đầy tơ máu mà nhìn bàn cờ, khó nhọc nói ra từng tiếng :

- Ta...thua...

Tuấn Phong thì có chút bất đắc dĩ mà sắp xếp lại bàn cờ.

Hắn không ngờ rằng không chỉ trí nhớ, khả năng học tập mà ngay cả năng lực tính toán của mình bây giờ cũng đã viễn siêu thường nhân. Có phần giống với trí tuệ nhân tạo kiếp trước tính toán để đánh ra những nước cờ tối ưu nhất.

Ban đầu, hắn cũng không nghĩ gì nhiều, đầu óc vô thức xuất hiện nước đi thế nào thì cứ y theo đấy mà đánh. Vậy mà dần dần thắng như chẻ tre, nghiền ép lão già hoàn toàn.

Nhận ra điều kì lạ này, vài ván sau đó, hắn cũng cố gắng kiềm chế cảm giác ấy lại, dùng chính khả năng, tư duy thực sự của mình mà chơi. Kết quả sau đó tất nhiên là thảm bại.

Chỉ là lão già lại tưởng Tuấn Phong nể mặt mình nên nhường, giận đến mức muốn lật ngửa cả bàn cờ, buộc hắn phải đánh nghiêm túc cho bằng được.

Tuấn Phong cũng không còn cách nào khác nữa đành phải thẳng tay đánh bại lão cho đến khi chiều tối.

- Được rồi, dừng ở đây thôi, đã muộn rồi, ta còn phải về nhà...

Bây giờ cũng đã tới lúc nên hắn cũng từ từ chuẩn bị rời đi.

Lão già vốn đang nhìn chăm chú vào bàn cờ cũng đột nhiên ngẩng đầu, lên tiếng :

- Có một điều ta phải nói, ngày mai ngươi cũng đừng đến đây nữa...

Tuấn Phong vốn đang đứng dậy không khỏi nở nụ cười :



- Nếu ông không muốn thì ta cũng không đòi chơi cờ nữa đâu...

Lão già nghe hắn nói vậy thì mặt mo đỏ ửng, ho khan liên tục :

- Khụ khụ, mặc dù ta cũng không biết tại sao một kẻ còn không phải là nghiệp dư như ngươi có thể đánh ra được những nước cờ xuất thần như vậy, nhưng...



Ánh mắt của lão giờ đây sáng trong, tràn đầy chân thành cùng nghiêm túc :

- Ngươi phải hiểu rằng mọi người ở nơi này đều là những kẻ đã hoàn toàn mất hết hi vọng, chỉ muốn nằm yên một chỗ mà mặc kệ sự đời hay chạy trốn khỏi thực tại và đổ lỗi cho tất cả...

- Đừng lãng phí thời gian của mình ở đây cùng với những con người thất bại này rồi trở thành một phần của chúng ta...

Tuấn Phong có phần bất ngờ mà ngoái lại nhìn lão già đầu bạc mà vừa nãy vẫn còn đang cay cú ăn thua như trẻ con này.

Cuối cùng, hắn vẫn khẽ lắc đầu :

- Cũng không nghiêm trọng đến vậy chứ...

Nói rồi hắn liền cúi người để rời khỏi túp lều của lão nhưng vừa mới ra ngoài thì...

Mưa rồi?

Rõ ràng vừa nãy vẫn còn nắng nóng, vậy mà...

Từng giọt mưa bắt đầu rơi rơi, bắn lên bọt nước tung tóe, phả vào mặt hắn cho thấy hết thảy cũng không phải là ảo giác.

Tuấn Phong ngẩng đầu nhìn lên trời, nghe nói, thượng đế dùng nó để tẩy sạch hết dơ bẩn của thế gian này.

Cho nên, dù có nhỏ đến đâu, mưa rơi vẫn vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt.



Quần áo đẹp đẽ phải thay, thân thể khỏe mạnh sẽ sinh bệnh, vốn là một loại phiền phức đối với con người....

"Những kẻ muốn lãng mạn hóa thứ này đáng ra phải b·ị b·ắn bỏ" Tuấn Phong thầm nghĩ.

Hắn cũng không mang theo ô, cơn mưa lại không có chút dấu hiệu nào là sẽ ngớt một cách nhanh chóng cả...

Chờ đợi ư?

- Chạy đi!

Tuấn Phong quay người sang, không biết từ khi nào, lão già đầu bạc đã xuất hiện ở ngay bên cạnh hắn, ngẩn người nhìn cơn mưa.

- Mưa vẫn còn nhỏ, đừng do dự mà để cơ hội trôi qua nữa, ngươi sẽ hối không kịp đấy...

Chăm chú nhìn lão thêm một hồi, Tuấn Phong cũng bất giác nhấc chân lên, cứ như vậy mà chạy đi trong mưa...

May mắn, khi hắn vừa chạy tới đầu bên kia thì một chiếc taxi vừa hay đi ngang qua nhưng khi chui vào trong xe thì cũng đã ướt hết cả nửa thân trên. Tuấn Phong nhìn dòng người vội vã lướt qua bên ngoài, bất chợt thì thầm :

- Như này, kì thực vẫn có chút lạnh...

Cứ thế, hắn mải miết nhìn ra cửa sổ, mặc cho người lái xe trung niên đang đeo một cặp kính vỡ ríu rít xin lỗi vì quên không tắt điều hòa.

....

Chẳng mấy chốc, chiếc xe taxi đã chậm rãi lăn bánh tới trước cửa nhà. Vốn dĩ, Tuấn Phong cũng định ghé qua một quán ăn để lót dạ nhưng bất chợt không còn hứng thú nên thôi.

Cho nên, có vẻ như hắn sẽ cùng mì gói vượt qua đêm mưa tầm tã này?

Hắn nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy như vậy cũng không tệ cho lắm...

Ánh đèn vô tình chiếu về phía trước, con mắt đảo qua, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tuấn Phong :

Có thứ gì đó đang ở trước nhà tên nhóc Conan, nheo mắt nhìn lại, dường như là một cái áo blouse trắng thì phải...

"Chẳng lẽ là của mình?"

Tuấn Phong thầm nghĩ, hắn cũng không nhớ là mình có thói quen phơi quần áo ở ngoài sân. Trong khu vực này, ngoại trừ hắn ra, cũng không có ai liên quan đến thứ này.

Cuối cùng, Tuấn Phong vẫn lắc lắc đầu, chuẩn bị xuống xe để đi vào trong, chỉ là, khi hắn dần tiến về phía trước, trông thấy rõ thứ kia hơn thì...

Hình như... có người?