Chương 26 : Nắng
Sáng sớm, từng tia nắng e ấp từ từ ló mình ra khỏi những rặng mây ửng hồng để bắt đầu nở rộ.
Tuấn Phong thu dọn chút đồ đạc rồi đi ra ngoài, nhìn lại căn phòng cùng hòn đảo, thu tất cả vào tầm mắt một lần cuối cùng.
Rất nhiều thứ không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra khiến hắn muốn quên cũng không thể quên được. Trong đó, khắc sâu nhất vào tâm trí hắn, vẫn là bóng dáng thướt tha của thiên thần màu trắng ấy...
Chỉ là, vài ngày trước đó, Narumi sớm đã bỏ đi, để lại một lá thư nói rằng mình có chút việc riêng cần phải giải quyết, Tuấn Phong cũng chẳng thể biết được nàng đã đi đâu về đâu nữa...
Cứ thế, không được bao lâu, từ lúc sáng sớm cho tới đầu chiều, chuyến tàu đã từ từ rời khỏi hòn đảo Tsukikage mà cập bến Tokyo, đưa hắn trở về với cuộc sống đô thị phồn hoa, nhộn nhịp quen thuộc.
Tuấn Phong vừa xuống tàu vừa thuận tay lấy điện thoại ra, nhìn số của Yui Hatano một chút rồi lại thôi. Hắn muốn bản thân mình có thời gian nghỉ ngơi sau hàng loạt biến cố đã qua.
Hôm nay, tiết trời thủ đô Tokyo khá oi bức khiến cổ họng hắn mau chóng cảm thấy khát khô nên Tuấn Phong cũng bắt đầu đi tới một máy bán hàng tự động gần đó mà mua cho mình một lon cà phê. Nhẹ nhàng bật nắp, ngửa cổ uống một ngụm đầy ắp khiến cho từng dòng nước mát lạnh từ từ thấm nhuần vào trong mạch máu thì hắn mới dần thở hắt ra một cách sảng khoái.
Tuấn Phong thuận thế dựa lưng vào tường, ngắm nhìn dòng người bận rộn vẫn đang qua lại liên tục.
Không có ai vì thời tiết khó chịu này hay một lão già như hắn mà nguyện ý dừng lại quá lâu cả, tất cả vẫn luôn luôn bận rộn với thế giới riêng của bản thân mình...
Tay vẫn cầm lon cà phê uống dở, cũng không biết là đang nghĩ gì, Tuấn Phong bắt đầu đi dạo, lang thang trong thành phố này.
Hắn tới trước một công trường bỏ hoang, đứng nhìn rác rưởi phủ đầy mặt đất bụi mù, nghe gió thổi cỏ lay.
Sau đó, Tuấn Phong lại đến một sân vận động gần đấy, mua vé vào xem hai đội bóng chày mà mình còn chẳng biết tên, lặng lẳng ngồi trên khán đài để nhìn họ thi đấu.
Tưởng như sẽ chỉ có tiếng hò reo, cổ vũ, chuyện trò... ồn ã của mọi người xung quanh nhấn chìm hắn suốt cả trận đấu thì những Uriko chuyên nghiệp vẫn luôn biết cách tìm tới khách hàng cho bản thân.
Nhìn những thiếu nữ trẻ trung đang phải cõng thùng bia nặng trĩu nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ trên gương mặt nhễ nhại mồ hôi, tràn đầy sức sống ấy thì cuối cùng, Tuấn Phong cũng gọi cho mình một ly bia hơi lạnh ngắt. Tiết trời nắng nóng khiến hắn bất giác nâng cốc đưa lên miệng nhấp môi mà quên mất tửu lượng tệ hại trước giờ của bản thân nên chẳng mấy chốc, Tuấn Phong liền cảm thấy chếnh choáng say.
Cuối cùng, không biết đã trôi qua bao lâu, sau khi rời khỏi sân bóng, Tuấn Phong đã đi vào một con hẻm vắng. Hắn chỉ nhớ rằng mình đã gặp vài đám thanh niên lêu lổng đang tụ tập để quậy phá nên cũng thuận tiện dạy cho chúng một bài học, đòn Ippon seoi nage học được của Kisaki Eri từ lần trước chính thức có đất dụng võ.
Sau khi cả đám hốt hoảng chạy đi thì vẫn còn một đứa nằm lại ở đó, cũng không phải do hắn đánh mà dường như là bị lũ kia t·rấn l·ột, bắt nạt thì phải. Nhìn bộ dạng thảm hại cùng khuôn mặt sưng vù với nước mắt nước mũi tèm lem vẫn đang luôn mồm xin tha này thì Tuấn Phong cũng quyết định đánh cho tên nhóc này thêm một trận cho tới khi nó chẳng còn sức lực nào mà mở miệng được nữa.
Yếu đuối là nguyên tội và việc cam chịu sự bất lực của bản thân, đem tất cả hi vọng trông chờ vào người khác hay phép lạ nào đó xảy ra thì cũng giống như vậy...
Lúc này, Tuấn Phong cũng chợt nhận ra rằng tình trạng bản thân hiện giờ vẫn còn tốt hơn nhiều so với độ tuổi gần 60 này lắm. Không chỉ không bị bệnh tật tuổi già nào q·uấy n·hiễu mà thậm chí, trong mơ hồ, hắn còn cảm thấy khoẻ mạnh hơn so với cơ thể trai tráng ở kiếp trước không ít.
Là do tiến sĩ vốn dĩ đã như vậy rồi? Hay là trong quá trình hắn trọng sinh vào cơ thể này thì đã xảy ra biến đổi nào đó chăng?
Tuấn Phong cũng không biết nữa...
Bây giờ hắn đang chậm rãi đi theo một làn khói đen lơ lửng giữa khoảng không, cứ như vậy, Tuấn Phong dần dần trông thấy được một bờ sông nhỏ với những bụi cỏ lau um tùm.
Xung quanh đó vậy mà lại xuất hiện từng túp lều rách nát được dựng tạm một cách sơ sài. Phía dưới làn khói kia cũng đang có một đám người lúi húi nhóm lửa, dựng bếp trại thô sơ để nấu ăn.
Tuấn Phong lặng lẽ đứng ngắm những bộ quần áo rách rưới, bẩn thỉu trước mặt, lại không nhịn được mà ngửa đầu ngước nhìn từng toà nhà cao tầng tráng lệ vẫn sừng sững ở tít đằng xa kia.
Con người cùng nhau xây nên chúng rồi lại từ từ đuổi tất cả mọi người ra khỏi đó...
Hắn nghĩ tới đây, không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười. Đúng lúc này, một người trong số họ trông thấy Tuấn Phong đang đứng tần ngần ở đó thì không khỏi vẫy vẫy tay, ra hiệu hắn lại gần.
Tuấn Phong nghĩ nghĩ một chút rồi cũng đi tới, tuỳ ý nói :
- Ta chỉ đi ngang qua đây...
- Đừng ngại, ở đây ai cũng như nhau hết, một thời gian sau là ông sẽ quen cả thôi!
Người này trông thấy bộ dạng say xỉn với hai mắt đỏ lừ, chân đi liêu xiêu cùng quần áo xốc xếch, lấm bẩn vì vừa đánh nhau của hắn thì chỉ cười cười, Tuấn Phong cũng không cố giải thích gì thêm. Trò chuyện thêm một hồi thì hắn cũng hiểu một chút về nơi này.
Người đang câu cá đằng kia vốn là chủ xí nghiệp nhưng việc làm ăn thất bát nên đã phá sản.
Người lúi húi nhóm lửa nấu cơm thì làm công ăn lương mấy chục năm, đến khi có tuổi thì bị đuổi việc không thương tiếc, vốn có chút tiền dành dụm thì lại bị con cái lấy trộm hết để tiêu xài...
Hay thuần tuý là muốn được tự do, thoát khỏi cuộc sống bình thường đầy mệt mỏi và bộn bề như người đang trò chuyện cùng với Tuấn Phong này.