Chương 23 : Hi vọng
“Choang!”
Đúng vậy, “Choang!”
Chính là tiếng của một vật nào đó cứng cứng va vào một vật nào đó mỏng manh làm bằng thủy tinh. Cụ thể là chiếc kim từ đồng hồ của Tuấn Phong cùng bóng đèn gần ngay trước cửa ra vào...
Cho nên…
Không sai, phát bắn đó kì thực đã trượt...
Điều này cũng rất dễ hiểu, đây gần như là lần đầu tiên Tuấn Phong sử dụng đồng hồ gây mê, lại còn gấp rút thực hiện trong tư thế vô cùng bất tiện nữa...
Xuất hiện kết quả như vậy cũng là lẽ đương nhiên thôi...
Tuyệt đối không phải do Lãn Lão Quái ta ưa nhìn đồng chí Tuấn Phong lâm vào hiểm cảnh mà cố tình làm thế...
Khục, được rồi, Tuấn Phong cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy..
Thầm hô hỏng bét, hắn theo bản năng lăn tròn một vòng. Khi chỉ trong chớp mắt, trước khi ánh đèn trong phòng vụt tắt, hắn đã kịp trông thấy lão già nhanh chóng ngả người, né tránh phát bắn rồi vung lên khẩu súng trong tay, thuận thế bóp cò.
“Pằng!Pằng!Pằng!”
Hai hay ba tiếng súng đã vang lên, Tuấn Phong cũng không biết nữa. Chỉ là, rất nhanh chóng, đã có một cơn đau thấu xương từ vai phải bắt đầu lan tràn ra khắp cơ thể.
Hắn trúng đạn rồi!
Tuấn Phong cùng lão già đều đồng thời ngã gục xuống.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, chỉ trong nháy mắt, cả căn phòng đã chìm trong bóng tối. Nhìn ra ngoài, nơi đây vốn dĩ chỉ là hòn đảo nhỏ, cách xa thủ đô, đèn điện vốn đã không quá nhiều. Lại thêm giải trí thiếu thốn nên người dân xung quanh cũng sớm đã đi nghỉ từ lâu.
Theo tầm mắt của Tuấn Phong thù chỉ lờ mờ thấy được vài ánh trăng len lỏi ngoài cửa sổ. Giơ tay lên còn gần như không thấy năm ngón.
Cơn đau ở vai thì dần dần rực lên, nóng như lửa đốt. Một tay ôm lấy v·ết t·hương, một tay bịt chặt miệng, Tuấn Phong cố gắng kìm nén, không để cho bản thân phát ra tiếng động nào nhưng từng dòng máu ẩm ướt vẫn xối ra đều đều từ v·ết t·hương.
Tuấn Phong biết, thời gian cho bản thân không còn nhiều. Hắn bắt buộc phải làm thứ gì đó, trước khi c·hết vì mất máu hoặc tệ hơn, là thêm vài cái lỗ trên người…
Tối tăm cùng im lặng vẫn tiếp tục bao trùm tất cả khiến Narumi ở gần đó vô cùng sốt ruột và lo lắng. Mọi thứ, một lần nữa lại xảy ra vô cùng đột ngột, nằm ngoài tất cả dự đoán của nàng.
Nhưng rõ ràng nhất, không thể nghi ngờ, chính là mấy tiếng súng vừa rồi. Một vài suy nghĩ đáng sợ len lỏi vào tâm trí của Narumi.
Nàng muốn làm gì đó nhưng toàn thân vẫn chẳng thể động đậy dù chỉ một ngón tay.
“Ta chưa từng cầu xin ai cả… Nhưng, xin ngài hãy phù hộ cho trinh thám được bình an…”
Trong bóng tối, nàng chỉ có thể không ngừng dùng khẩn cầu thượng đế phù hộ cho Tuấn Phong.
Người cầu nguyện như nàng, xưa nay không hiếm...
Chỉ là, có mấy ai từng nghĩ :
Thần thánh, thực sự có dễ gần?
Một bên, lão già thì có chút hưng phấn, rất lâu rồi lão mới có được cảm giác như thế này…
Hồi tưởng lại ký ức trong vài giây trước, Lão nhanh chóng nắm bắt được sơ đồ căn phòng, vị trí của lão, Tuấn Phong cũng như Narumi Asai.
Ban đầu, Tuấn Phong nằm trong góc phòng, bên phải chính là kê vài cái kệ, tủ, có lẽ dùng để đựng các loại thuốc cùng tạp vật. Bên trái, không xa đó, chính là một chiếc giường y tế nhỏ, được bao bọc bên ngoài bởi một tấm rèm che.
“Vậy là ở dưới chiếc giường, cách ta tầm năm, sáu mét?”
Lão già liếm liếm môi, nhanh chóng suy nghĩ.
“Cạch!” nhưng một tiếng động bỗng bất ngờ vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh đến ngột ngạt này. Dường như là một thứ gì đó được ném ra hay ai đó va vào đâu.
Lão già đang vô cùng tập trung tinh thần trong tức thời liền làm ra phán đoán.
Tay phải cầm súng giương lên, theo bản năng hướng về phía đó nhưng lão cũng không vội vàng nổ súng, khóe miệng nhếch lên, khẽ lẩm bẩm :
“Theo góc độ đấy thì, hắn ở bên kia sao?”
Rồi lại không nhịn được mà lắc lắc đầu :
“Không, không, biết đâu đó lại chính là chỗ của hắn để đánh lừa ta thì sao?”
“Cạch!” lại một tiếng động nữa nối tiếp, lần này lại là ở một phía hoàn toàn khác.
“Là sao đây? Thú vị, thực sự rất thú vị…” lão già càng nghĩ càng không ngừng hưng phấn. Không thể mường tượng ra thứ mà mình có thể phải đối mặt khiến lão kích động tới mức run rẩy.
Nhưng chưa được bao lâu, một tiếng nói sau đó đã nhanh chóng kéo lão về với thực tại :
- Ta, ta ở đây, ngài cảnh sát, ngay cạnh chiếc giường này!
Không gì khác, chính là giọng nói của Tuấn Phong.
- Ta không liên quan gì đến chuyện này, làm ơn… tha cho ta… ta hứa sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì…
Tiếng nói có phần yếu ớt nhưng giữa đêm tối này không khác gì sấm sét giữa trời quang.
Mặt lão già bỗng nghệt ra.
Lão vừa nghe thấy gì?
Đối thủ khiến mạch máu sôi trào, kẻ mà lão tìm kiếm bấy lâu nay lại vừa mới mở miệng cầu xin sự tha thứ của lão?
Mặc dù lão luôn mồm đùa cợt thậm chí là chế giễu tên thám tử già, hói, bụng phệ tới từ Tokyo này nhưng trong lòng thực sự đã ngầm thừa nhận rằng đây chính là một đối thủ mình đã mong muốn gặp từ lâu...
Chuyện này, nói sao nhỉ?
Có lẽ, đại loại như, rất lâu rồi...
Những tên cảnh sát, trinh thám, ngoại trừ đa số rác rưởi ra...
Còn lại, dù có thông minh, tài giỏi cỡ nào...
Tất cả bọn chúng vẫn luôn có một tật xấu cố hữu, một điểm yếu chí mạng!
Chính là luôn vin vào vào bằng chứng, chứng cớ!
Cái gì mà : “Sau khi đã loại bỏ những điều vô lý, thứ còn lại, dù có khó tin đến đâu, vẫn là sự thật?” đó là thứ mà dường như tên nào cũng treo bên mép.
Nhưng nếu tất cả đều là giả thì sao?
Nếu mọi thứ đều được một ai đó sắp xếp một cách hợp lí, hoàn hảo, một tên t·ội p·hạm thiên tài với khả năng hóa trang thành bất cứ ai, có vô số thân phận, mất hàng năm trời để đóng giả một ai đó rồi tạo dựng lên những bằng chứng, vụ án hoàn hảo để thách thức?
Những tên đó, dù có nghi ngờ thì cuối cùng vẫn không dám lên tiếng phản bội lại tín ngưỡng "Bằng chứng" của chúng. Trong mắt lão, đó đều là những kẻ vô dụng, thảm hại đến khôn cùng khi ngay cả chính bản thân mình cũng không tin nổi.
Điều này nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng lão thực sự đã luôn tìm kiếm một ai đó, một thám tử, cảnh sát nào đó dám nói rằng :
“Mặc dù không có bất kỳ bằng chứng nào cả nhưng ta vẫn tin ngươi chính là h·ung t·hủ!”
Một kẻ không có giới hạn nào, không tưởng tưởng nổi, không thể đoán trước được điều gì!
Một kẻ có thể thỏa mãn được sự cô độc của lão…
Mà rốt cuộc, hôm nay, tưởng chừng như sớm từ bỏ sau bao nhiêu lâu, lão rốt cuộc đã tìm được kẻ đó!
Nhưng giờ, không chút phản kháng nào, hắn lại bắt đầu mở miệng cầu xin sự thương xót của lão?
Hụt hẫng…
Thất vọng…
Cho tới phẫn nộ!
Lão, không nhịn được muốn một súng b·ắn c·hết Tuấn Phong ngay lập tức!
- Ta… chỉ là ta muốn sống thôi, làm ơn…
Lại là giọng nói thảm thiết của Tuấn Phong.
Lão già nghe thấy, mặt mày nhất thời càng thêm khó coi, tâm thần bất định, bất giác lẩm bẩm thứ gì đó :
- Không có con mồi cũng không có cả thợ săn, rốt cuộc ta vẫn chỉ có thể chọn cách sống như những bóng ma vất vưởng, lừa mình dối người như ngươi ư, Toichi?
Lão dường như đã nghĩ đến điều gì từng phủ bụi rất lâu trong kí ức.
Có chút t·ang t·hương, mệt mỏi cùng sự cô độc không gì che dấu nổi, lê bước chân, tiến gần tới chỗ của Tuấn Phong.
Một bước, hai bước…
Từng tiếng động vang lên rõ ràng trong bóng đêm tịch liêu, trong đầu lão cũng đã chọn được một cái kết dành cho Tuấn Phong…
Một kết cục mà chắc chắn là sẽ không dễ nhìn…
“Khoan đã, có lẽ nào…”
Lão già thầm nghĩ, chợt nhận ra có điều gì đó không ổn...
Chỉ là, đã quá muộn!
Một cơn đau nhói đã mau chóng xuất hiện như tia chớp lóe lên, trong nháy mắt, thân hình lão cứ thế mà đổ gục xuống...