Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh Thế Giới Conan Viết Tiểu Thuyết

Chương 22: Chân tướng




Chương 22: Chân tướng

Tuấn Phong không ngờ rằng lão già nhìn qua có vẻ yếu đuối này thân thủ lại tốt đến vậy.

Một loạt động tác lúc nãy được lão thực hiện một cách trôi chảy, tinh chuẩn, không chút do dự nào, sức mạnh cũng chẳng hề kém cạnh.

Phải biết, ẩn giấu dưới thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn vừa đổ gục xuống như tàu lá chuối của Narumi Asai ấy là sức mạnh đủ để hạ gục ba người đàn ông trưởng thành, to cao. Vậy mà lão có thể chế ngự nàng trong nháy mắt.

Giờ thì chỉ mong kĩ năng bắn súng của lão tệ một chút...

Thế nhưng khoảng cách chỉ có gần chục mét cùng khẩu Beretta 92 với cơ chế khóa nòng cố định biểu thị rằng : chỉ có lợn mới bắn không trúng hắn…

Hiển nhiên, lão già này cũng không phải lợn, ngược lại, hắn thì có chút giống... Còn bị trói gô ở một chỗ nữa…

- Như nào, thám tử tới từ Tokyo? Nếu không có gì để nói thì ta có thể kiện ngài ra tòa vi tội vu khống đấy!

Trông thấy Tuấn Phong trầm ngâm, lão già không khỏi mở miệng cười đùa.

Hắn đành lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ vẩn vơ, thành thật trả lời :

- Ta cũng chưa hề nghĩ sẽ là ngươi ngươi vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây thì không còn gì để nghi ngờ nữa…

Này cũng là sự thực khi lão đột nhiên đứng ở ngoài cửa thì Tuấn Phong mới nhớ tới vị cảnh sát già hiền lành thậm chí là có chút vụng về, chậm chạp này.

Lần đầu tiên gặp mặt, Tuấn Phong cũng đã cảm thấy lão có chút là lạ nhưng lại không thể nói ra vấn đề nằm ở đâu vì dù sao vẫn còn phải tập trung vào vụ án trước mắt nên hắn cũng chẳng thể nghĩ xa được như vậy.

Giờ ngẫm nghĩ kĩ lại thì Tuấn Phong cảm thấy có lẽ là do lão ta dường như quá bình tĩnh, thản nhiên, gần như không có chút e ngại hay thương xót nào khi đối mặt với c·ái c·hết của n·ạn n·hân.

Lão già nghe thấy thế liền vuốt vuốt cằm, có chút suy ngẫm nói :

- Ồ, ra thế, là do ta quá nóng vội rồi...

- Vậy thì, thám tử Tokyo, ngươi có thực sự nghĩ rằng ta là chủ mưu sau tất cả dù không có bất kì bằng chứng buộc tội nào hay không?

Nghe qua có vẻ như là một lời giễu cợt nhưng ánh mắt lão lại ẩn ẩn có chút chờ mong cùng giọng nói mơ hồ có chút run rẩy vì kích động. Dường như lão già thực sự nghiêm túc với lời nói đùa tưởng như vô thưởng vô phạt này...

- Đúng, mặc dù không có bất kì thứ gì để chứng minh nhưng ta thực sự nghĩ vậy!

Tuấn Phong gật gật đầu, cũng không cảm thấy có vấn đề gì, hắn vẫn tin tưởng vào phán đoán của bản thân.

Lão già nghe xong thì thở ra một hơi rồi nở nụ cười thỏa mãn đầy khó hiểu :

- Thám tử Tokyo, ngươi đúng là một người rất thú vị...



Lão chăm chú nhìn Tuấn Phong một lát rồi mới quay sang Narumi Asai vẫn đang nằm bất động, ánh mắt tràn đầy phức tạp :

- Con đã trưởng thành rồi, Narumi, giờ thì con cũng nên biết sự thật của hơn mười năm trước và về mẹ của mình...

Nghe lão nói vậy, hình ảnh về người mẹ quá cố bỗng lướt qua đầu Narumi Asai nhưng những ký ức mơ hồ khi còn bé khiến nàng chợt nhận ra rằng bản thân gần như chẳng biết gì về người mẹ này của mình cả.

Trông thấy biểu lộ của Narumi, lão nhanh chóng hiểu ra chuyện gì, khẽ nói :

- Không nhớ ra à? Cũng phải thôi, vì cơ thể mẹ con lúc đó cũng yếu ớt như con vậy, luôn phải nằm một chỗ tĩnh dưỡng thì làm sao mà tới thăm con được…

Rồi lão bắt đầu lẩm bẩm :

- So với những phụ nữ ta từng gặp thì mẹ con chẳng mấy nổi bật, cũng không quá xinh đẹp… Chỉ là, không biết vì sao, dù chỉ gặp qua trong thoáng chốc, lão già như ta đây vẫn bị nàng thu hút, cho tới mê mẩn, không cách nào dứt ra được…

- Ta muốn nàng… Thế nhưng tình yêu của mẹ con dành cho Aso Keiji là sự thật không thể nào chối cãi. Ta biết mình sẽ chẳng được gì nếu không dùng cách đó…

- Chính là vờ bắt giữ cả gia đình rồi uy h·iếp Aso Keiji để hắn buộc phải cùng bốn tên mà ta tìm được trên đảo này cùng nhau chơi trò buôn b·án m·a t·úy kia. Mặt ngoài, hắn vẫn sẽ sinh hoạt như bình thường nhưng phải rời khỏi nhà và chịu sự giá·m s·át của mấy tên đó cùng một số tay chân khác của ta…

- Còn bản thân ta thì tới nhà hắn, bắt đầu chung sống như vợ chồng với mẹ con dưới danh nghĩa của một "Aso Keiji" khác...

Rồi để chứng minh cho lời nói của mình là thật, như một con rắn, lão nhẹ nhàng lột làn da trên khuôn mặt xuống. Trong phút chốc, lão đã từ một vị cảnh sát già hiền lành trở thành một quý ông trung niên điển trai, lịch lãm.

Narumi không dám tin vào mắt mình trước màn biểu diễn thần kỳ này. Bởi lẽ thay đổi không chỉ là về hình dáng bên ngoài mà còn cả khí chất của bản thân lão nữa.

Hơn nữa, đó còn là khuôn mặt giống y hệt Aso Keiji - người cha quá cố của nàng.

- Vậy…tại sao… ngươi…lại…ra tay…với…gia đình...ta?

Narumi Asai cố gắng để bản thân nói ra thành tiếng một cách khó nhọc.

Nếu những gì lão nói từ nãy đến giờ là thật thì sao hắn lại muốn s·át h·ại cả gia đình nàng?

- Mọi việc là do ta gây nên nhưng đó cũng không phải là ý muốn của ta, Narumi…

- Giấy cuối cùng cũng không bọc được lửa, tên Aso Keiji đó chẳng ra sao cả nhưng khả năng đánh piano của hắn là thật và là thứ ta không tài nào bắt chước nổi…

- Dù ta đã cố gắng tránh né, che giấu đi nhưng hiển nhiên, nếu cứ cố kéo dài, mẹ con cũng sẽ dần nảy sinh nghi ngờ. Ta cũng không thể mạo hiểm cho Aso Keiji trở về để lừa dối cho qua được khi đó chỉ là một biện pháp tạm thời ẩn chứa đầy rủi ro. Hắn vốn là một tên khá nhu nhược nhưng nếu phát hiện ra điều bất thường nào đó thì chắc chắn cũng sẽ bất chấp tất cả mà liều mạng với ta, khi đó mọi chuyện sẽ không thể vãn hồi được nữa.

- Vậy nên, ta cũng chỉ có thể làm như mọi ngày, chọn cách biến không thành có. Ta lần lượt ghi âm lại tất cả những màn trình diễn của Aso Keiji rồi dùng hết khả năng mà học tập từng cử chỉ, động tác... dù là nhỏ nhất của hắn. Thế nhưng, không hiểu sao, dưới những tiếng đàn, khả năng xuất thần nhập hoá mà ta từng tự hào suốt nửa đời người này lại chẳng thể che giấu được ánh mắt của mẹ con...

Và rồi, trong một phút sơ sẩy của ta, nàng đã tự c·hôn v·ùi bản thân trong biển lửa…



Nói đến đây, giọng của lão có chút trầm xuống, dường như cũng rất đau buồn về chuyện này.

- Aso Keiji trông thấy cảnh tượng như vậy thì cũng lao vào đó t·ự s·át theo vợ mình. Không lâu sau, ta cũng biết đến sự tồn tại của con nhưng hiển nhiên là ta không có lí do nào để gặp mặt con cả…

- Chỉ là khi con đặt chân đến hòn đảo với bộ dáng y hệt mẹ mình ấy, thì ta biết rằng bản thân vẫn chưa bị thượng thiên bỏ rơi... Narumi, rất dễ hiểu khi con biết được “sự thật” mà nhanh chóng quyết định trả thù… Ta dĩ nhiên cũng không ngại phối hợp một chút với con…

- Những tên kia mấy năm gần đây đều được lợi không ít... Có lẽ vì vậy chúng đều còn chút lương tâm mà nghe theo lời của vị “ân nhân” khi xưa là ta đây chăng? Ha ha, đúng là không uổng ta lấy gia đình chúng ra để đe dọa mà... Duy chỉ có tên tứ cố vô thân Nishimoto kia thì có chút khó giải quyết nhưng con đã không làm ta phải thất vọng, Narumi…

Theo từng lời trần thuật của lão, chân tướng sự việc cũng dần được hé lộ...

Hóa ra, nàng, cha mẹ hay bốn tên kia…

Tất cả từ đầu đến cuối cũng chỉ là con rối trong tay lão…

- Narumi, trời cao đã ban cho ta cơ hội thứ hai, ta không muốn đánh mất nó nữa. Ta thì không có vẫn đề gì cả nhưng nếu con muốn, ta có thể chờ con phẫu thuật hay gì đó...

Với ánh mắt thâm tình lại ẩn chứa ti tí dục vọng biến thái, điên cuồng, lão bắt đầu nhìn về phía nàng.

Narumi Asai rùng mình, dù cơ thể rã rời nhưng thần trí nàng vẫn vô cùng thanh tỉnh cùng hưng phấn nên rất nhanh hiểu những lời này có hàm ý gì.

- Ta… có…c·hết…cũng không…

Nàng cắn răng nói, ánh mắt lộ ra vẻ quyết tuyệt.

- Quả nhiên, con rất giống mẹ,.. Nhưng hãy cứ thư giãn đi nào, Narumi…

Lão tiến lại gần, cúi xuống, khẽ thì thầm vào tai Narumi Asai.

Lời nói nhẹ chỉ tựa như lông hồng nhưng cũng đủ để phá hỏng sự tập trung yếu ớt mà nàng cố gắng góp nhặt được để cắn lưỡi t·ự v·ẫn. Thứ đáng c·hết được tiêm vào người nàng từ nãy đến giờ hiển nhiên là vẫn chưa hết tác dụng.

Lão già chỉ tay vào đầu, bộ dạng bí hiểm :

- Narumi, quyền quyết định giờ không phải của con. Cũng đừng lo lắng gì, những "ký ức mới" xuất hiện sẽ giúp con thích nghi được với tất cả sớm thôi...

- Nếu cần, ta vẫn có thể trẻ trung trở lại giống như con vậy, Narumi... Từ lúc ta rời đi đến giờ, ắt hẳn "thứ đó" cũng đã tiến triển không ít...

Lão lầu bầu thứ gì sau đó, chỉ tiếc là Narumi Asai chìm trong hoảng loạn không nghe thấy được.

Nàng học y, tuy không chuyên sâu về mảng này những vẫn biết được rằng có rất nhiều biện pháp có thể thay đổi mọi thứ trong bộ não này. Khi chỉ riêng thứ dược vật không biết tên kia thôi đã khiến nàng muốn sống không được, muốn c·hết không xong.

Ngay cả ký ức, nếu kết hợp với những thứ như thôi miên, ám thị thì…



Kết quả có thể nghĩ…

Narumi Asai vô cùng tuyệt vọng.

Kẻ thủ ác chân chính đang đứng trước mắt nhưng nàng chẳng làm được gì. Thậm chí, không lâu sau đó, nàng sẽ còn phải phủ phục dưới chân, không chút tôn nghiêm nào mà cầu xin hắn yêu thương…

Nếu ánh mắt có thể g·iết người thì lão già này đ·ã c·hết không biết bao nhiêu lần nhưng rõ ràng là không thể. Thậm chí đến ngay cả c·ái c·hết của bản thân nàng cũng vậy…

- Ngươi… có thể… tha… cho… vị trinh thám… kia… không? Ngài ấy…không…liên quan… gì…đến…chuyện này…

Giờ, có lẽ chỉ còn có thể cứu vớt được hắn nhưng nhìn lão chỉ mỉm cười không nói thì nàng cũng biết được câu trả lời là gì…

Narumi không biết rằng, trong thâm tâm lão già, một phần đã tuyên án tử cho Tuấn Phong, một phần khác, lại chỉ hận gặp hắn quá muộn, muốn như một đứa trẻ tới mà "nâng niu" thứ đồ mà bản thân từng "mong ước" này.

Tưởng rằng mọi chuyện đã không thể vãn hồi, nàng quay sang Tuấn Phong, có chút không dám nhìn thẳng mặt hắn, thảm đạm nói:

- Thám… tử, ta… đã liên lụy… đến… ngài… rồi… Nếu ta… dừng lại sớm hơn,… bằng vào… tài trí của ngài,…. nhất định có thể… nhất định có thể…

Narumi rũ hết sức lực nói ra những lời tâm can này trong tâm trạng vô cùng hối hận, bất lực, chán nản và mệt mỏi…

Hết thảy giờ đây đã quá muộn rồi...

Nàng chậm rãi cúi đầu xuống như đã cam chịu mọi sự an bài của số phận.

Có lẽ, đây là cái giá phải trả cho những tội ác mà bản thân đã gây ra…

Nghĩ về những gì có thể xảy ra sắp tới, nàng vẫn không nhịn được, nhàn nhạt bi ai, khóe mắt mơ hồ có hai hàng thanh lệ chảy dài xuống…

Cho tới Tuấn Phong, vốn dĩ vẫn đang lẳng lặng quan sát mọi thứ từ nãy đến giờ lại đột nhiên lên tiếng:

- Narumi, ngẩng đầu lên đi!

- Hi vọng không nằm ở dưới đất đâu!

Không biết từ khi nào, hai tay bị trói của hắn đã được giải khai, giờ đây đang hướng thẳng về phía trước, để lộ ra một chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tqy :

“Phù!”

Có thứ gì đó đột ngột bắn ra từ đấy, nếu quan sát kĩ, có thể thấy rằng đó là một mũi kim nhỏ xíu, trong suốt.

Không gì khác, chính là thứ v·ũ k·hí trứ danh của Conan mà hắn tìm thấy trong ký ức của tiến sĩ – đồng hồ gây mê!

Cũng là một trong những món “đồ chơi nhỏ” mà Tuấn Phong chuẩn bị cho lần ủy thác này. Tưởng là lo xa những thực sự lại có cơ hội để phát huy tác dụng.

Chỉ thấy nó đang lao nhanh như xé gió về phía lão già kia…