Chương 24 : Hồi mã thương
Tuấn Phong như một cơn gió, nhanh chóng nhào người lao tới, hai thân ảnh cứ thế mà va vào nhau, ngã lăn ra.
Không chần chừ một giây phút nào để cho lão già kịp hoàn hồn, hắn nghiến răng, trực tiếp dùng đầu của mình đập thẳng vào mặt của lão.
Bây giờ, Tuấn Phong cũng đã bất chấp tất cả!
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bộp!”
Những tiếng động rợn người liên tục vang lên sau đó. Máu thịt, đau đớn cùng điên cuồng nhanh chóng thôn phệ tất cả. Giờ đây, chỉ có b·ạo l·ực thuần túy nhất hiện diện trong căn phòng này...
Khung cảnh cứ như thế mà kéo dài mãi, cũng không biết đã trải qua bao lâu...
Cho tới khi gần như mất hết suy nghĩ, hai mắt đỏ ngầu, đau xót do máu chảy ròng ròng từ trán xuống thì Tuấn Phong bất tri bất giác mới dừng lại động tác của mình một cách máy móc, dần dần lấy lại được tỉnh táo.
Vậy là, kế hoạch của hắn…
Thành công?
Tuấn Phong biết, cơ hội cho bản thân chỉ có duy nhất một lần, cho nên, hắn tỏ ra phá lệ cẩn trọng. Hai tiếng động ban đầu, cũng là trải qua suy tính của Tuấn Phong.
Bởi lẽ, nếu hắn đột ngột lên tiếng, biết đâu lão già phản xạ lại, cho hắn mấy phát đạn vào người thì sao?
Lúc đó thì đúng là khóc không ra nước mắt...
Cũng may, cho tới hiện tại, mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch. Tuấn Phong nhất thời thở dài nhẹ nhõm nhưng cơn đau từ bả vai lại nhanh chóng nhói lên nói cho hắn biết :
Nguy hiểm thực sự vẫn chưa qua đi...
Tuy chỉ trong thoáng chốc nhưng do vận động quá mức kịch liệt, v·ết t·hương lại bắt đầu toác ra, máu theo đó cũng ồ ạt chảy xuống, càng lúc càng nhiều, thấm đẫm cả vạt áo. Hắn phải nhanh chóng tìm ra thứ gì đó có thể cầm máu trước khi quá muộn.
Tuấn Phong lờ mờ nhớ lại tủ thuốc ở phía sau, cầu trời cho đống bông băng y tế đó có thể xử lý được v·ết t·hương này…
Lão già bên cạnh thì không cho là như vậy :
- Ngươi hẳn là biết rằng chúng sẽ không đủ đấy, thám tử Tokyo…
Như đọc được suy nghĩ của Tuấn Phong, lão tỏ vẻ không quan tâm, khàn giọng nói. Nhìn lại tình trạng của lão bây giờ thì quả thật đã thảm đến không nỡ nhìn...
Răng môi lẫn lộn, chóp mũi gãy nát...
Hai mắt vẫn còn nhắm nghiền, bầm dập, tím tái lần lượt chảy ra cả máu lẫn nước mắt. Chỗ lành lặn nhất trên khuôn mặt lão hiện nay đều đã sưng húp, đỏ tấy hết cả lên.
Bộ dạng dường như đã b·ị t·hương không nhẹ…
- Chỉ là, nếu như ngươi đủ can đảm…
Lão già tuy không nhìn thấy gì nhưng ngón tay vẫn như có mắt mà chỉ thẳng hướng xa xa kia.
Tuấn Phong cũng nhìn theo, đó là một vật đen sì sì với tác dụng là để cho bất cứ ai trông thấy cũng phải thân thiện mà giơ hai tay lên. Không gì khác chính là khẩu súng ban nãy của lão già.
Hắn nhanh chóng hiểu được ý lão là gì, cảnh tượng mà có lẽ hắn chỉ từng được thấy ở trong những bộ phim sắp xuất hiện :
Chính là nhân vật chính của chúng ta, sau khi b·ị t·hương, ung dung lấy ra viên đạn, đổ thuốc súng từ đầu đạn vào, tiêu sái châm một điếu thuốc, rít một hơi, nhả khói, rồi dí thẳng vào v·ết t·hương…
Sau đó…
Được rồi, thường thường là vẫn có sau đó…
Nhưng Tuấn Phong cũng không lạc quan mà cho rằng việc đó có thể dễ dàng, nhẹ nhàng như trong phim ảnh vậy. Chưa nói tới hiệu quả thì nỗi đau thể xác phải chịu khi đó, đoán chừng so với Quan Công róc xương cũng chẳng kém là bao…
Nhưng với tình trạng hiện nay thì Tuấn Phong thực sự cũng không tự tin mà nghĩ rằng mớ bông băng kia có thể khiến hắn cầm cự cho tới khi có người nào đó phát hiện ra mớ hỗn độn này…
Lại chỉ có thể liều một phen…
Tuấn Phong thở dài, cảm giác chỉ trong một buổi tối này, hắn đã phải đánh liều nhiều hơn cả khoảng thời gian sống của hai đời cộng lại. Nhe răng, thở hồng hộc, theo ánh sáng phát ra từ đồng hồ gây mê có tích hợp đèn pin của tiến sĩ, hắn dần xê dịch tới gần chỗ khẩu súng rơi ra theo lời lão già.
“Hộc…hộc...hộc..”
Chỉ là một khoảng cách ngắn nhưng Tuấn Phong cảm tưởng như một thế kỉ dài đã trôi qua, cơ thể hắn đã bết bát nhất có thể. Chậm chạp gỡ đầu đạn xuống, Tuấn Phong từ từ lấy ra khỏi đó ch·út t·huốc súng, run rẩy đổ từng chút một vào v·ết t·hương.
Cho tới việc châm điếu thuốc…
Được rồi, Tuấn Phong cũng không có thói quen h·út t·huốc, may mắn là vẫn có một cái bật lửa ở gần đấy.
Châm châm tờ giấy rồi gẩy gẩy chút tàn vào trong v·ết t·hương...
“Tí tách…tí tách…”
Khi vài t·iếng n·ổ nhỏ lần lượt vang lên thì máu rốt cuộc cùng đã dần dần ngừng chảy nhưng quá trình thì đúng là không còn lời nào để diễn tả…
Tuấn Phong sau khi dung hợp linh hồn, tinh thần vốn đã hơn người bình thường rất nhiều. Cho dù lúc nãy b·ị b·ắn, hắn cũng có thể cắn răng nhịn xuống.
Vậy mà giờ, không chỉ khàn giọng la ra tiếng, kêu cha gọi mẹ, hắn thậm chí còn chảy ra cả nước mắt, nước mũi tèm lem...
Đau đớn đến mức nào, đơn giản có thể tưởng tượng được…
Cũng may, cảm giác này nhanh chóng giảm dần theo từng đợt khói đen cùng mùi thịt khét khét bay lên.
Không biết sao, Tuấn Phong lại bắt đầu cảm thấy có chút đói bụng…
- Thám tử, đã xong rồi sao?
Tuấn Phong đã không còn chút sức lực nào để mà đáp lại.
- Vậy thì phiền ngài đem lọ thuốc này cho Narumi, chậm trễ nữa thì nàng nhiều khả năng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn…
Lão già ý vị thâm trường, ngón tay run rẩy gõ gõ theo nhịp, không chút xíu nào quan tâm đến thương thế trên người, mơ hồ còn đang hưởng thụ lấy khoảnh khắc này…
Bên cạnh lão cũng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một lọ thuốc nhỏ xíu...
"Narumi…”
Tuấn Phong lúc này mới nhớ tới nàng, ban đầu nàng ấy đã bị lão già tiêm gì đó vào người nên vẫn nằm bất động ở một chỗ kia.
“Cho nên đây chính là thuốc giải?”
Lắc lắc đầu, hắn bỏ qua suy nghĩ có phần ngây thơ này. Vô số ý niệm lướt qua, Tuấn Phong cũng nhanh chóng nghĩ ra được ẩn ý thâm sâu dưới hành động này của lão.
Đầu tiên, lời lão nói hoàn có thể là thật, khi không ai có thể rõ hơn lão về những thứ thuốc kia. Nếu không, ngược lại, đó có thể lại chính là độc dược thật sự nhằm đầu độc Narumi, dùng đó để uy h·iếp hắn hoặc đơn thuần là cá c·hết lưới rách.
Hay chính là một cái bẫy, dụ Tuấn Phong lại gần để thực hiện một đợt phản kích như những gì hắn đã làm lúc nãy với lão…
Suy đoán phức tạp là vậy nhưng cũng chẳng có ích gì, Tuấn Phong lại không thể làm gì khác.
Nếu chỉ vì sự do dự nhất thời mà Narumi có làm sao thật thì lương tâm của hắn sẽ day dứt cả đời mất…
Tuấn Phong không dám cược, lại không thể không đánh cược một lần nữa…
Hắn âm thầm cười khổ, lòng tràn đầy cảm khái.
Từ việc nắm giữa vô số mạng người, cho tới bây giờ, khi nằm bất động một chỗ kia, lão vẫn có thể giờ chiêu trò, ung dung chơi đùa với hắn. Tuấn Phong tự trách bản thân xui xẻo khi không lại phải đối mặt với một lão già biến thái như thế này.
Lê lết tấm thân đầy mệt mỏi của mình, tiến gần tới lão già để lấy lọ thuốc. Trong quá trình này, Tuấn Phong vẫn cố gắng cảnh giác, đề phòng lão giở trò. Chỉ là cũng không có gì xảy ra cả, hắn hết sức thuận lợi lấy nó rồi lại gần Narumi vẫn đang nằm bất động đằng xa kia.
Tuấn Phong âm thầm thở ra một hơi nhưng hắn cũng không trông thấy cái nhếch miệng đầy quỷ dị của lão già lướt qua trong thoáng chốc…
Cho tới Narumi, dù cơ thể không thể động đậy nhưng tâm trí vẫn còn vô cùng thanh tỉnh nên nàng vẫn hiểu được tất cả những gì diễn ra từ đầu tới giờ. Đến đối thoại ban nãy giữa Tuấn Phong và lão già, nàng hiển nhiên cũng đã hai năm rõ mười.
Rất nhanh, nàng cũng nắm bắt được phần nào những gì mà Tuấn Phong đã nghĩ :
Viên thuốc trước mặt mình này hoàn toàn có thể là một loại độc dược!
Hay bản thân nàng cũng sẽ m·ất m·ạng nếu không kịp thời uống nó...
Cho nên…
- Bác sĩ, ngươi…
- Trinh thám…dù…có…chuyện gì… xảy ra...ta…cũng không…trách… ngài…đâu…
Đáp lại Tuấn Phong chính là giọng nói yếu ớt lại vô cùng kiên định của Narumi. Hiển nhiên là nàng đã tin tưởng hoàn toàn, trao mạng sống của bản thân cho hắn quyết định.
Nhất thời, Tuấn Phong cũng rất bất ngờ và xúc động, hắn và nàng suy cho cùng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, cho tới bây giờ, cũng không biết tại sao nàng lại có thể làm vậy được…
Hít sâu một hơi, hắn cuối cùng, vẫn quyết định cho Narumi uống thứ thuốc trong tay này. Dù sao thì theo lão già kia, với những gì đã xảy ra trong quá với mẹ Narumi cùng hàng loạt hành động ban nãy thì có lẽ lão cũng sẽ không muốn hại nàng.
Thế nhưng đây gần như cũng chỉ là suy nghĩ tự an ủi mình của hắn, với một lão già biến thái, điên cuồng kia, chẳng điều gì là không thể cả.
Cho nên, Tuấn Phong vẫn là rất do dự, động tác trên tay cũng ngập ngừng không thôi...
A run run đưa một thứ gì đó trắng trắng vào miệng B đang nằm bất động…
Cảnh tượng này làm sao lại có chút quen quen…
Khục, được rồi, cũng không hoàn toàn giống lần trước cho lắm khi lần này, thực sự đã xảy ra chút sự cố...
Khi ngón tay Tuấn Phong vậy mà đã lướt qua bờ môi của Narumi...
Đây tuyệt đối là do hắn mệt mỏi đã lâu cùng nhất thời do dự nên khó mà điều khiển được động tác bản thân...
Nhưng…
Xúc cảm trên da thịt này…
Còn rất tuyệt…
Narumi cũng vì vậy mà hiếm thấy đỏ mặt, nàng không bình tĩnh, cũng không cách nào bình tĩnh trở lại…
Tuấn Phong cũng không kịp nghĩ gì thêm nữa khi cơn đau đến run rẩy đã lan tràn khắp toàn thân, sự mệt mỏi len lỏi tới tận sâu thẳm linh hồn, tất cả dần trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết…
Hai mắt ríu cả lại, hắn thực sự không nhịn được nữa, từ từ nằm gục xuống đất rồi chìm vào trong giấc ngủ…