Chương 21: Lật Mặt
Narumi Asai dường như vẫn chưa phát hiện ra điều này, Tuấn Phong thì mơ hồ đoán ra được chuyện gì…
Đại não vận chuyển, suy nghĩ lần lượt lướt qua trong đầu, hắn nhanh chóng làm ra quyết định.
Trước khi Narumi Asai dán băng dính vào miệng mình lại để quay người rời đi, Tuấn Phong đột nhiên lớn tiếng nói:
- Khoan đã, bác sĩ Narumi, mạn phép cho ta hỏi điều này…
Narumi Asai có chút nghi hoặc nhìn hắn nhưng động tác trên tay cũng rất nhanh dừng lại. Lúc này, người kia dường như cũng phát hiện ra Tuấn Phong đang nằm trong góc phòng. Nhẹ nhàng dựa người vào tường, người này cũng có vẻ hứng thú, muốn nghe xem hắn sẽ nói những gì.
Tuấn Phong âm thầm thở ra một hơi nhưng bề ngoài vẫn giả vờ không biết gì, đối mặt với Narumi Asai, lớn tiếng nói:
- Cha ngươi có thật là người bị hại không? Liệu có bất cứ khả năng nào khiến hắn phải chủ động buôn b·án m·a t·úy hay không? Ví dụ như thiếu tiền viện phí chạy chữa cho ngươi chẳng hạn…
Narumi Asai có phần nghi hoặc nhìn Tuấn Phong. Nàng vẫn không biết vì sao mà bỗng dưng hắn lại muốn hỏi điều này nhưng trông thấy biểu cảm nghiêm túc của hắn, biết được đây có vẻ không phải là chuyện đùa.
Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi quả quyết lắc đầu :
- Không hề, với nhân phẩm của cha ta thì tuyệt đối ông ấy sẽ không làm chuyện đó. Và lúc nhỏ, ta thường xuyên phải nằm viện chỉ vì cơ thể yếu đuối, hay bệnh vặt thôi, không phải mắc bệnh n·an y· gì nên cũng không tốn quá nhiều tiền. Vả lại, cha ta là một nghệ sĩ nổi tiếng trên toàn thế giới, ông ấy cũng không thiếu chút tiền đó...
Nhận được câu trả lời như vậy khiến Tuấn Phong khẽ gật đầu, có vẻ hắn vẫn đang đi đúng hướng…
Tuấn Phong tiếp tục nói :
- Như vậy thì, bác sĩ, nếu bây giờ có 4 người từ đâu tới đe dọa ngươi làm một chuyện xấu nào đó thì ngươi sẽ làm gì?
Narumi Asai nhanh chóng hiểu ra Tuấn Phong đang muốn nói về điều gì. Không biết thì thì thôi, một khi nghĩ tới liền lập tức phát hiện ra vấn đề. Bởi vì chỉ trong thoáng chốc, nàng đã nghĩ ra vài biện pháp để thoát ra khỏi khốn cảnh.
Giả vờ đồng ý rồi ngay sau đó lập tức báo cảnh sát?
Không thì vờ hợp tác, chờ khi có bằng chứng xác thực rồi đi tố giác cũng không muộn?
Hoặc là tìm cơ hội trực tiếp rời đi?
Chỉ có bốn người, muốn mưu hại nàng thì rất dễ nhưng nếu muốn ép buộc bản thân cùng làm chuyện xấu với chúng thì…
Độ khó có thể tưởng tượng được...
Càng ngẫm nghĩ, nàng càng cảm thấy sợ hãi.
Có lẽ nào…
Tuấn Phong cũng nhân cơ hội Narumi Asai đang suy nghĩ, cố gắng để bản thân ngồi dậy thật tự nhiên, lấy nàng làm tấm chắn, tận lực che giấu đi hai bàn tay phía sau lưng mình, nói tiếp:
- Bác sĩ, ngươi thấy sao? Có phải rất dễ dàng hay không? Nhất là khi đặt vào hoàn cảnh của Aso Keiji – một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng trên toàn thế giới với vô số mối quan hệ thì càng có nhiều khả năng hơn nữa đấy!
- Có… có thể bọn chúng đã uy h·iếp cha bằng mẹ và em gái ta…
Narumi Asai yếu ớt đáp lại, nàng vẫn chưa muốn chấp nhận giả thiết có phần đáng sợ này...
Tuấn Phong thấy vậy thì chỉ lắc đầu :
- Bốn tên đó nếu đã nắm được thóp của cha ngươi rồi thì cần gì phải lo lắng việc bị phản bội tới mức s·át h·ại cả gia đình? Chưa kể tới việc ba trong số đó đều là những người quyền cao chức trọng ở trên đảo, tiền bạc, địa vị đều không thiếu, tội gì mà phải liều mình đi uy h·iếp Aso Keiji để buôn b·án m·a t·úy chứ?
- Nếu mấy tên này vốn chỉ là những kẻ khố rách áo ôm, nhờ m·a t·úy mới giàu lên thì chúng ta lại trở về bài toán ban đầu rằng bốn tên nhà quê ở hòn đảo nhỏ bé, hẻo lánh này thực sự có đầu óc để khống chế Aso Keiji cùng lá gan buôn m·a t·úy ư?
Narumi Asai cũng không biết nữa, những điều này thực sự vượt ngoài sức tưởng tượng của nàng.
Nàng cũng chợt nhớ lại quá trình trả thù trong mấy ngày vừa rồi. Bọn họ dường như cũng đều bị ám ảnh bởi c·ái c·hết của cha mình. Khi chỉ vừa nhắc đến thân phận của bản thân thôi thì tất cả hoảng hồn hoảng vía, kinh sợ không ngừng.
Sau đó, cơ hồ là không hề tốn chút công sức nào, nàng đã có thể báo được đại thù...
Những người như vậy, liệu có phải là những kẻ thủ ác thông minh, máu lạnh, hãm hại cha, s·át h·ại cả gia đình mình?
Narumi Asai không nhịn được mà trầm mặc, chìm sâu vào suy nghĩ.
Trong khi đó, Tuấn Phong vừa nói, vừa làm vẫn vừa âm thầm quan sát người kia. Trông thấy người đó khẽ xoay người, tim hắn như muốn ngừng đập, động tác trên tay cũng mau chóng dừng lại nhưng hóa ra đối phương chỉ đổi tư thế cho thuận tiện lắng nghe…
"Không được..."
Tuấn Phong thầm kêu không ổn.
Cứ như thế này, hắn sợ rằng mình sẽ lên cơn đau tim mà c·hết mất…
Chỉ có thể cược một lần!
Tuấn Phong khẽ cắn răng, đối diện với Narumi Asai, nói tiếp :
- Cho nên, ta thử vẽ ra một viễn cảnh khác. Liệu có một ai đó đứng đằng sau tất cả hay chăng? Một kẻ chủ mưu quyền lực tới nỗi khiến cho hai vị trưởng thôn với người giàu nhất đảo cùng Aso Keiji không thể không ngoan ngoãn nghe lời…
- Ta nói như vậy thì có phải không hả, ngài cảnh sát?
Hắn nói đến câu cuối cùng đã cố tình đề cao âm lượng hướng tới đối tượng là người vẫn đứng xa xa, có vẻ hứng thú nghe hắn nói từ nãy đến giờ kia. Mặc đồng phục cảnh sát, râu mép trắng, đeo cặp kính cận tròn không thấy rõ đôi mắt, chính là vị cảnh sát già có chút khù khờ mà Tuấn Phong gặp ở vụ án tối hôm qua.
Chỉ thấy lão già gãi gãi đầu, có chút lúng túng nói :
- Thám tử Tokyo, ngài nói vậy là có ý gì? Nếu là vụ án của Aso Keiji thì trong trạm gác của ta vẫn còn có chút tư liệu về nó đấy…
Narumi Asai nghe thấy giọng nói khác cũng sực tỉnh, bất giác quay người lại, nàng bây giờ cũng phát hiện ra sự xuất hiện của lão.
Lão già cũng không nói gì, nghiền ngẫm nhìn về phía Narumi Asai, bất giác cười cười. Bộ dáng có vẻ rất hiền lành, thân thiện nhưng đặt vào hoàn cảnh hiện tại thì quả thật có chút lúng túng.
Bởi lẽ, đồng chí Tuấn Phong của chúng ta còn đang bị trói, nằm thù lù ngay góc nhà…
Phát hiện ra điều này, Narumi Asai có chút gượng gạo, tiến lên trước, nhẹ giọng hỏi:
- Bác cảnh sát, sao bác lại ở đây? Có chuyện gì không…
Lão già nhìn nàng, tủm tỉm cười :
- Ta mới phải là người cần hỏi đấy, bác sĩ Narumi à? Nhớ không lầm thì bác sĩ có bảo với vị thanh tra kia rằng không biết ngài thám tử Tokyo kia đã đi đâu cơ mà… Sao bây giờ lại bị trói ở trong góc thế kia?
- Đấy là do…
Narumi Asai nhất thời cũng không biết phải làm thế nào. Mọi chuyện bỗng dưng lại rối bòng bong lên hết cả, từ chân tướng của vụ án hơn mười năm trước cho tới sự xuất hiện đột ngột của vị cảnh sát này.
- Giống lắm, giống lắm…
Trông thấy bộ dang thất thần của Narumi Asai, lão già không biết nghĩ gì, lầu bầu nói. Một bên, vì đã trải qua bao chuyện sóng gió, nàng cũng đã lấy lại được tinh thần ngay lập tức.
“Xin lỗi bác nhưng sẽ rất nhanh thôi…”
Narumi Asai thầm nhủ, mau chóng đưa ra quyết định, không gì hơn ngoài việc s·iết c·ổ vị cảnh sát già đáng kính này…
Tất nhiên, cũng không phải quá nguy hiểm tới mức c·hết người. Chỉ đơn giản là một đòn s·iết c·ổ, cụ thể là tĩnh mạch cổ để cản trở quá trình lưu thông máu từ tim lên não, từ đó khiến đối phương rơi vào trạng thái hôn mê. Để thực hiện đúng cách thì đối với Narumi Asai mà nói cũng không phải quá khó khăn gì.
Nàng từ từ áp sát vị cảnh sát già nọ, vươn tay ra, nhẹ giọng nói:
- Bác cảnh sát, có lẽ bác đã làm việc quá sức mà trông thấy ảo giác rồi, để ta khám bệnh cho bác xem sao...
Trông thấy động tác của Narumi Asai, lão già như cười mà không phải cười :
- Bác sĩ Narumi, ta sẽ rất vui nếu đó không phải là một đòn s·iết c·ổ đấy...
Rồi nhanh như cắt, chưa kịp để cho Narumi Asai phản ứng, lão chộp lấy tay, vận lực, xoay người nàng lại. Một tay vươn qua nách, kẹp ngược lên cổ, ghì xuống, tay còn lại thì lấy một chiếc kim tiêm từ trong túi áo ra, cắm thẳng vào cái cổ nõn nà của nàng.
Theo từng dòng chất lỏng được bơm đầy vào, không chút huyền niệm nào, Narumi Asai nhanh chóng gục xuống. Tinh thần nàng vẫn minh mẫn thậm chí còn rất hưng phấn nhưng toàn thân lại bủn rủn, mềm nhũn, vô lực.
Nàng biết, đây dường như là một loại psychotropic drugs nào đó. Narumi Asai khó nhọc ngẩng đầu, muốn nói gì đó nhưng rồi lại không thể thốt lên thành lời.
Lão già cúi người, xoa xoa đầu nàng, khẽ nói:
- Thư giãn nào, Narumi, thứ này sẽ chỉ khiến cháu nằm yên một chút thôi...
Bộ dáng trông như một vị trưởng giả hiền từ, không có chút ý thức nào rằng bản thân lão chính là người gây ra nó.
Rồi lão già hướng về Tuấn Phong, mỉm cười nói :
- Ngài thám tử, tại sao lại là ta?
Cũng không quên lấy khẩu súng ra, giơ lên, chĩa thẳng vào người hắn. Hiển nhiên, chỉ cần câu trả lời không hợp ý lão thì sẽ có ngay viên đạn ghim vào đầu...