Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh Thế Giới Conan Viết Tiểu Thuyết

Chương 20: Đêm




Chương 20: Đêm

Từ từ tháo băng dính dán quanh miệng Tuấn Phong, sau đó, Narumi Asai cũng bắt đầu thay băng gạc đang thấm máu trên đầu cho hắn một cách nhanh chóng.

Bộ dáng rất thuần thục, xe nhẹ đường quen, xem ra còn là một bác sĩ thực thụ. Có vẻ như nàng chỉ sử dụng tên giả là chính, chưa tới mức g·iết người vô tội rồi g·iả m·ạo thân phận.

Tuấn Phong nghĩ vậy thì cũng thoáng buông lỏng cảnh giác, âm thầm thở ra một hơi.

Kì thực, trong lúc b·ị b·ắt giam, hắn cũng đã sớm tỉnh dậy, thử sơ qua vài cách thoát thân nhưng đều vô dụng. Không gian xung quanh tối như hũ nút khiến Tuấn Phong chẳng thể tìm ra thứ gì đó hữu ích để cởi trói ra cả.

Quả nhiên, hiện thực cũng không dễ dàng giống như trong phim ảnh. Tuấn Phong đành chìm vào giấc ngủ trong sự bất lực, chỉ có thể chờ Narumi Asai quay lại rồi tùy cơ ứng biến.

Cũng may là với những biểu hiện trước mắt thì nàng có vẻ không phải loại s·át n·hân biến thái hết thuốc chữa, muốn hại c·hết hắn. Như vậy thì chí ít tính mạng của bản thân cũng đã được đảm bảo.

Lúc này, Narumi Asai cũng mới tháo băng y tế đẫm máu ở trên đầu ra, vừa chăm sóc v·ết t·hương cho hắn vừa nhẹ giọng nói:

- Trinh thám, tôi đã được nghe thanh tra Megure nói về ngài rồi, luôn luôn phá án nhanh như chớp, đúng là danh xứng với thực. Không biết liệu ngài có thể kể cho tôi về chút chuyện lúc đó không?

Việc này cũng không phải do khách sáo hay đơn thuần tò mò mà giống như lần trước giữa Tuấn Phong với Yui Hatano. Chính là trò chuyện để dời đi lực chú ý của đối phương ở hiện tại, khiến hắn tạm quên đi đau đớn khi đang băng bó.

Tuấn Phong cảm nhận được thiện ý của nàng nhưng vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi :

- Lí do ta biến mất là gì? Hôm qua có không ít người cũng đã trông thấy ta xuất hiện ở đây rồi đấy?

Nghe thấy thế, Narumi Asai như có như không nói:

- Tôi sớm đã “kinh hoảng” trở về nhà sau khi trực tiếp trông thấy n·gười c·hết trước mắt mình thì làm sao có thể biết được chứ… Nhỡ đâu ngài có một ủy thác bí ẩn nào đó cần phải giải quyết nên đã bí mật rời đi để điều tra...

Vừa nghe tới đấy, ngay lập tức, Tuấn Phong đã hiểu ra rằng Narumi Asai chính là chủ nhân của cuộc gọi cũng như bức thư mấy ngày trước đó. Cho tới lí do, y như lời nàng nói, sẽ chẳng có bất kì ai có thể nghi ngờ rằng chuyện hắn biến mất cùng vụ án mạng kia sẽ liên quan tới một vị bác sĩ trẻ tuổi, xinh đẹp như này cả...

Tuấn Phong khẽ thở dài, biết rằng bây giờ mình chẳng thể làm gì khác nên hắn cũng dần dần thả lỏng bản thân, bắt đầu cười nói với nàng thoải mái hẳn lên.

Narumi Asai dường như cũng quên đi hoàn cảnh lúc này của mình, phút chốc lại như trở về lúc ban đầu khi hai người mới quen nhau...

- Đây là vụ án đầu của ta, h·ung t·hủ là…. Cho tới vụ thứ hai, thì lại là một tên...

- Ồ, vậy ra, theo trinh thám thì đàn ông phải có da mặt dày và có tính gia trưởng thì mới không gặp phải kết cục giống hai tên đấy?

- Khụ, khụ, tất nhiên không phải vậy rồi, ý của ta là...



Ngươi một câu, ta một câu, cứ như vậy, hai người đã trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

“Ọc ọc ọc…”

Chỉ là, không được bao lâu, từ phía Tuấn Phong đã bất ngờ vang lên một vài âm thanh kỳ quái...

Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng lúng túng... Lúc này, Tuấn Phong cũng có chút xấu hổ nhưng không còn cách nào, ai bảo từ đêm qua cho đến bây giờ, hắn mới chỉ nhét vội nắm cơm vào miệng đã bị ăn gõ u đầu...

Nhìn ra ngoài thì cũng tầm chạng vạng tối, vậy là chí ít hơn chục tiếng trôi qua mà hắn vẫn chưa có gì bỏ vào bụng... Quả thật đã đói khát khó nhịn...

Ban đêm, hai người, một hộp cơm...

Tưởng chừng như vẫn chẳng có gì thay đổi nhưng sự thật thì người còn, cảnh mất..

Khi một trong hai đã bị trói chặt, nằm im thin thít trong một góc với cái bụng đang b·iểu t·ình dữ dội...

Cắn cắn môi, rồi lại làm như không có chuyện gì, Narumi Asai khẽ mỉm cười:

- Tôi có mang thức ăn cho trinh thám. Nếu ngài không ngại thì để tôi…

Nói rồi nàng cố gắng lấy ra một miếng cơm nắm trong hộp, từ từ đưa tới trước mặt Tuấn Phong. Quan sát cẩn thận, vẫn có thể thấy đươc cổ tay của Narumi Asai đang có chút run run, nàng cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài...

Cho tới Tuấn Phong, nằm tựa trên đùi mỹ nữ, mật ngọt rót tai, cơm đưa tới miệng...

Đây là giấc mộng của biết bao thanh thiếu niên, Tuấn Phong cũng không ngoại lệ. Chỉ là liên tưởng tới vật giữa hai chân Narumi Asai, hắn không khỏi có chút do dự.

Chỗ này nhiều khả năng ẩn giấu hung khí hại người...

Chỉ là, vừa ngửi thấy mùi thức ăn cùng hương thơm của người nào đó thoang thoảng thì Tuấn Phong lại không nhịn được, cổ họng khô khốc, âm thầm nuốt nước bọt. Dưới dụ hoặc của cái đói cùng một chút suy nghĩ kì quái không thể miêu tả, Tuấn Phong đành xấu hổ, há há miệng ra...

Nhìn những ngón tay nhỏ xinh, thon gầy đang gần ngay trước mắt, một suy nghĩ kỳ quái bỗng lướt qua đầu Tuấn Phong :

"Nếu như ta không cẩn thận mà liếm... khục, cắn phải chúng thì..."

Không được, ý thức của tiến sĩ Agasa lại bắt đầu...



Cứ như vậy, dưới ánh mắt cam chịu của Tuấn Phong, Narumi Asai từ từ đưa một thứ to, tròn, trắng trắng vào miệng hắn.

Cũng không có sự cố răng, môi hay đầu lưỡi ươn ướt chạm vào đôi tay của ai đó nhưng vẫn là không thể xua tan đi bầu không khí có phần ám muội giữa hai người...

Để làm dịu tình hình đó, Narumi Asai cũng bắt đầu lên tiếng, chậm rãi kể ra ngọn nguồn mọi việc.

Ban đầu, nàng mời hắn tới vì cũng muốn có người ngăn cản bản thân. Chỉ là biểu hiện của Tuấn Phong đã vượt ra khỏi mọi suy tính của Narumi Asai, khiến nàng không biết phải làm sao. Nhất thời bối rối, vậy mà lại trực tiếp ra tay với hắn...

Haizz, con người đúng là một loại sinh vật phức tạp.

Rõ ràng muốn g·iết người báo thù nhưng vẫn không nhịn được tìm người can ngăn. Rõ ràng có người đứng ra ngăn cản rồi lại không muốn chấp nhận.

Rồi bề ngoài rõ ràng là nữ nhưng bên trong lại là…

Khục, được rồi, tiếp đó, chính là về vụ án hơn mười năm về trước. Tất nhiên không phải do Aso Keiji nổi điên, tự thiêu cả nhà mình mà là bị bốn người : Kawashima, Kuroiwa, Nishimoto và Kameyama hại c·hết.



Cho tới nguyên nhân, không thể ngờ rằng lại là m·a t·úy. Những người này đã lợi dụng những chuyến bay ra nước ngoài biểu diễn của ông Aso để buôn b·án m·a t·úy.

Cây piano kia có vẻ là nơi cất giữ và trao đổi hàng nhưng rồi Aso Keiji, có lẽ là lương tâm trỗi dậy hay vì lí do nào đó khác, đột ngột chấm dứt hợp tác việc này. Sợ sự việc bại lộ nên những người kia đã cùng nhau tạo dựng nên t·hảm k·ịch cho cả nhà ông Aso...

Chỉ là người tính vẫn không bằng trời tính, Narumi Asai, vốn là người con ốm yếu từ nhỏ, luôn nằm trong bệnh viện Tokyo để chữa trị nên may mắn tránh thoát một kiếp. Nhiều năm sau, đứa bé khi xưa đó vẫn luôn băn khoăn về c·ái c·hết của cả gia đình nên đã trở về đảo, lấy tên, thân phận giả để âm thầm điều tra mọi việc rồi phát hiện ra chân tướng năm đó.

Mọi thứ về sau cũng rất đơn giản :

Trả thù!

Cố trưởng thôn là người đầu tiên, Kawashima là n·ạn n·hân tiếp theo. Hai người còn lại cũng lần lượt ra đi trong lúc Tuấn Phong đang b·ất t·ỉnh. Một người trong số đó là Nishimoto – kẻ lúc nào cũng lầm lầm lì lì, được thiết kế thành người s·át h·ại ba n·ạn n·hân trước, sau đó t·ự s·át để tạ tội.

Không có sự trợ giúp của bất kì ai nên quả nhiên, thanh tra Megure cũng không phá được án. Chuyện này tưởng chừng như đã đi đến hồi kết nhưng Tuấn Phong nghe xong thì không khỏi nhíu mày lại.

Hắn đã phát hiện được vài chỗ không thích hợp, cũng không phải về vụ án này mà là “chân tướng” của hơn mười năm trước.

Chỉ là điểm mấu chốt nhất, hắn vẫn chưa thể nào nghĩ ra...

Tuấn Phong bất giác suy ngẫm, cho tới Narumi Asai, dường như đang chìm trong hồi ức, cũng trầm mặc hẳn lại.

Một lúc sau...



- Trinh thám, ta sẽ để ám hiệu lại, mọi người sẽ sớm phát hiện ra ngài thôi!

Ánh mắt tràn đầy những cảm xúc phức tạp, Tuấn Phong lẳng lặng nhìn thiếu nữ đang thu dọn mọi thứ, chuẩn bị rời đi trước mặt mình này.

Giết người là sai trái nhưng g·iết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa!

Không phải tội ác nào cũng có thể bị trừng phạt thích đáng bằng pháp luật vì pháp luật suy cho cùng cũng chỉ là công cụ để tầng lớp thống trị tiện bề cai quản, ổn định xã hội mà thôi chứ không phải thứ toàn năng, đại biểu cho chân lý, công bằng tuyệt đối gì đó.

Cho nên, trong thâm tâm, kì thực Tuấn Phong vẫn đồng tình với hành động của Narumi Asai.

- Vậy tiếp theo, ngươi tính đi đâu?

Đúng vậy, đi đâu, làm gì tiếp?

Narumi Asai bất giác ngẩn người, nàng đã tự tay trả thù được cho gia đình mình nhưng chẳng ích gì. Không có vui sướng cũng không có bi thương, bây giờ, trong lòng nàng chỉ có mê man cùng c·hết lặng.

Mọi thứ vẫn không bao giờ có thể quay trở lại như trước kia được nữa...

Hay là, c·hết?

Đúng vậy, c·hết!

Vậy thì, nàng sẽ có thể gặp lại gia đình của mình ở thế giới bên kia rồi…

- Trinh thám, ta sẽ c·hết đi cũng nên sớm c·hết đi...

Narumi Asai trong chốc lát làm ra quyết định, cảm giác đột nhiên nhẹ nhàng hơn không ít.

Tuấn Phong nghe vậy liền trầm mặc, không nói thêm được câu nào.

Cô độc...

Khi mới đến thế giới này, Tuấn Phong cũng vô cùng cô độc. Nếu không gặp được Ayumi, có lẽ, hắn cũng sẽ tìm đến c·ái c·hết...

Cho nên, Tuấn Phong cũng hiểu phần nào lựa chọn của nàng...

Đúng lúc này, xa xa kia, ngay sau lưng Narumi Asai, ở phía ngoài cửa, hắn bất chợt trông thấy...

Một bóng người xuất hiện cùng với họng súng đen ngòm đã chĩa thẳng vào hai người...