Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh Thế Giới Conan Viết Tiểu Thuyết

Chương 19: Phiền Phức




Chương 19: Phiền Phức

Phiền phức, đúng vậy, rất phiền phức bởi vì c·hết người rồi.

Chính là ở nhà văn hóa, trong đám giỗ của cố trưởng thôn Kameyama đã x·ảy r·a á·n m·ạng.

Mặc dù có chút không tình nguyện nhưng cuối cùng, Tuấn Phong vẫn quyết định rời khu trọ để đi tới đó. Ai bảo hắn là thám tử đâu, dù chỉ là nhất thời hứng thú…

Người c·hết chính là Kawashima Hideo – vị phú ông giàu có nhất đảo cũng như là ứng cử viên sáng giá trong đợt tuyển cử trưởng thôn lần này. Nạn nhân nằm gục trên những phím đàn, toàn thân ướt sũng, mắt vẫn mở trừng trùng, như thể đã trông thấy điều gì đó rất đáng sợ.

Trên mặt đất, nối từ cửa sau cho tới chỗ cây đàn Piano, một vệt nước dài vẫn còn đọng lại dưới sàn nhà. Trông ra ngoài cửa sổ, có một chiếc áo khoác ngoài vẫn nổi lềnh phềnh trên biển.

Rất hiển nhiển, người này là bị hại c·hết ngoài bờ biển gần đó, sau đấy mới bị đưa vào đây.

Bằng vào thân phận thám tử ở Tokyo của mình, Tuấn Phong rất dễ dàng khống chế được cục diện, dáng vẻ cũng khá là thong dong. Ở thế giới này một thời gian, hắn cũng đã mò ra được chút bí quyết phá án.

Chính là h·ung t·hủ tuyệt đối không phải người qua đường tự nhiên muốn g·iết người. Phải là người thân, người quen mưu hại mà chắc chắn là vẫn còn loanh quanh, ở gần hiện trường.

Nếu không thì tên nhóc Conan làm sao phá án được khi h·ung t·hủ sớm đã cao chạy xa bay? Cho nên, rất nhanh, hắn cũng đã khoanh vùng được một số đối tượng khả nghi.

Thế nhưng, ngay sau đó, Tuấn Phong cũng lập tức ra lệnh cho mọi người giải tán, ai về nhà nấy, bản thân thì ở lại để bảo vệ hiện trường.

Không còn cách nào, ai bảo nơi hẻo lánh này rất xa Tokyo, chỉ có một người cảnh sát già túc trực quanh năm. Muốn đợi cảnh sát chính thức tới, nhanh nhất cũng phải chờ đến sáng hôm sau.

Tuy rằng Tuấn Phong đã có một số suy nghĩ nhất định nhưng vẫn chưa thực sự xác định rõ h·ung t·hủ là ai. Giờ hắn lên tiếng sớm, đánh rắn động cỏ, nhỡ đâu n·ghi p·hạm cảm thấy không ổn, trực tiếp làm ra hành động nguy hiểm nào đó thì sao?



Tuấn Phong vẫn còn nhớ như in vụ án của Tonoyama lần trước, khi đứng giữa vòng vây cảnh sát, tên đó vẫn có thể gây hại đến bản thân mình. Hắn cũng không muốn sự việc lần này trở lên phức tạp hơn.

Dù sao Tuấn Phong vẫn còn hai ủy thác bí ẩn cùng mấy ngày nghỉ dưỡng trên hòn đảo xinh đẹp đang đợi mình nữa.

Vốn tưởng là một đêm dài thức trắng một mình nhưng hạnh phúc vẫn luôn biết cách tìm tới...

Narumi Asai, người vừa mới k·hám n·ghiệm t·ử t·hi xong, tưởng rằng đã về nhà nghỉ ngơi từ lâu thì đã bất ngờ quay trở lại, trên tay còn mang theo một túi đựng, dường như có thức ăn trong đó.

Hiển nhiên, ý định là như nào đã quá rõ ràng...

Cho tới việc cô nam quả nữ ở chung một căn phòng giữa đêm khuya thanh vắng như thế này thì...

Tuấn Phong biểu thị : Tuyệt đối không có vấn đề!

Cô nam quả nam mới là có vấn đề…

Ban đầu, vẫn còn là những lời khách sáo, thăm hỏi, tâm sự bình thường nhưng ngay sau đó, Narumi Asai cũng mở lời hỏi thăm về vụ án. Cũng dễ hiểu, khi hai vụ án gần nhất nàng đều vô tình có liên quan.

Lúc này, Tuấn Phong quả thực cũng đã rất đói bụng nên nhanh chóng cầm lấy nắm cơm do Narumi Asai đưa, vừa nhai nhồm nhoàm, vừa từ từ nói ra những suy nghĩ của mình về vụ án với nàng.

Đầu tiên, n·gười c·hết chính là một trong ba người tham dự để ngồi vào chức trưởng thôn. Theo suy nghĩ thông thường, hai ứng cử viên còn lại là đáng hiềm nghi nhất nhưng Tuấn Phong không nghĩ như vậy, bởi lẽ đây là chính trị.

“Bất cứ nơi đâu có hai người trở lên là sẽ xuất hiện chính trị.”

Giải nghĩa cụ thể ra thì rất dài dòng nhàm chán nhưng có thể nói, theo kinh nghiệm của Tuấn Phong khi tiếp xúc với những kẻ trong lĩnh vực này thì cơ bản đều là loại người khôn khéo, giỏi luồn cúi, ưa thích việc tính kế để mưu lợi cho bản thân.



Phổ biến nhất vẫn là khai thác những thông tin mật, dữ liệu đen hay tung tin giả, đặt bẫy tạo s·candal nhằm hạ bệ đối phương. Rất ít khi chủ động chém chém g·iết g·iết như thế này, nhất là với đối thủ cạnh tranh trực tiếp vì như vậy thì cũng không khác nào tự bôi đen, đưa bản thân vào diện tình nghi cả.

Đấy là còn chưa tính tới quan hệ lợi ích phức tạp cùng tình thế thực sự của cuộc đua.

Một chức trưởng thôn ở hòn đảo nhỏ, hẻo lánh này không quý giá đến mức phải bất chấp tất cả vì nó, nói thẳng ra là thứ có cũng được mà không có cũng được.

Cho tới tình hình của cuộc bầu cử này thì n·ạn n·hân, gần như đã chắc suất cho chiếc ghế này. Về trưởng thôn hiện tại thì sau nhiệm kì của mình, uy tín với dân chúng cũng đã hạ thấp vô cùng, cơ bản đã bỏ cuộc, an phận mà chấp nhận cục diện này.

Shimizu Masato vốn có thể là người đáng nghi nhất nhưng nghe Narumi Asai nói thì người này đại diện cho các ngư dân, tính tình rất bộc trực, thẳng thắn, khó có khả năng dùng thủ đoạn chứ chưa nói tới g·iết người.

Vậy nên, có thể tạm thời gạch bỏ hai người này khỏi diện tình nghi.

Tiếp đó, với bốn n·ghi p·hạm còn lại, lần lượt là :

Kuroiwa Reiko : con gái trưởng thôn hiện tại.

Murasawa Shuichi : hôn phu của Reiko.

Hirata Kazuaki : thư kí của trưởng thôn.

Nishimoto Ken : lầm lầm lì lì, vẫn chưa làm rõ thân phận.



Trong đó, có thể loại bỏ con gái trưởng thôn trước tiên. Vì n·ạn n·hân cũng thuộc dạng khá to cao, cân nhắc tới thủ pháp gây án, thời gian t·ử v·ong... theo giám định của Narumi Asai cùng việc di chuyển t·hi t·hể vào chỗ cây đàn thì một cô gái bình thường khó có thể làm được.

Cho nên, chỉ có thể là ba người còn lại nhưng rất nhanh, cũng có thể bỏ qua Hirata Kazuaki – thư kí của trưởng thôn. Bởi lẽ ban đầu, khi vừa x·ảy r·a á·n m·ạng, tên này vẫn luôn lớn tiếng cảnh báo cây đàn bị nguyền rủa, yêu cầu mọi người tránh xa khỏi nó…

Tuấn Phong nhớ tới cụ già lúc đầu mà mình hỏi thăm khi mới lên đảo cũng luôn có vẻ sợ hãi khi nhắc tới cây đàn piano ở nhà văn hóa thôn. Liên tưởng tới hành động kỳ lạ của viên thư kí thì có lẽ tất cả đều là do tên này giở trò.

Một kẻ luôn muốn mọi người rời xa cây đàn này như vậy thì không thể nào là h·ung t·hủ cố ý ngụy tạo hiện trường thành nơi để cây đàn piano được.

Vậy nên, hai người còn lại là đáng nghi nhất... Cho tới việc xác định được ai là thủ phạm, cũng chỉ là vấn đề thời gian…

Chờ cảnh sát từ Tokyo tới điều tra thêm một hồi thì chẳng mấy chốc Tuấn Phong sẽ lại nhận được cái vỗ vai thân mật của thanh tra Megure cùng ánh mắt tán thưởng của mọi người xung quanh...

Nghe qua thì có vẻ mọi thứ vẫn rất thuận lợi nhưng thực tế thì đây đều là những chuyện đã xảy ra từ hơn chục tiếng trước...

Hiện giờ, Tuấn Phong đang nằm bất động trong một góc phòng tối. Hai tay hai chân đều bị trói lại, mồm bịt kín vải thêm miếng dán băng dính, đỉnh đầu dường như b·ị t·hương, được băng bó qua nhưng vẫn có thể nhìn thấy máu vẫn đang rỉ ra từ đó.

Cứ như vậy, không biết lại trải qua bao lâu nữa...

“Cạch!”

Một tiếng động vang lên kèm theo đó, có bóng người khẽ lách vào, đèn được mở sáng, lộ rõ ra rằng đây là một gian y tế đơn sơ...

Người đó dần tiến lại gần Tuấn Phong, nhẹ nhàng cúi xuống, khẽ lay lay người hắn.

Tuấn Phong dần tỉnh dậy, lờ mờ thấy rõ thân hình của người này, trên tay có vẻ vẫn còn đang mang mấy hộp đựng thức ăn.

Ý thức bắt đầu thanh tỉnh, Tuấn Phong nhanh chóng cảm nhận được đầu đau không ngừng, bụng cũng đói cồn cào.

Đáng lẽ ra, hắn phải vui mừng với sự xuất hiện của “vị cứu tinh” này nhưng Tuấn Phong lại không nhịn được mà thở dài.

Vì chủ nhân của căn phòng này cũng như nguyên nhân hắn phải ở đây, không ai khác, chính là Narumi Asai – thiên thần áo trắng “mới gặp đã quen”...