Chương 1: Có chút lạ
Thành phố Tokyo, khu phố Beika, số nhà 22
Đó là một ngôi nhà khang trang, có khoảng ba tầng lầu, trước nhà có một khoảng sân rộng rãi bao quanh, tổng thể được thiết kế trông khá hiện đại.
Liên tưởng đến giá đất khu Beika, có thể nói là tấc đất tấc vàng thì việc sở hữu một ngôi nhà như thế này đã là mơ ước của rất nhiều người. Vậy nhưng, có một người đàn ông lớn tuổi đang đứng trước sân của ngôi nhà, dường như là chủ nhân của ngôi biệt thự này lại có vẻ rầu rĩ, không vui.
Bộ râu đã ngả màu trắng xám, đỉnh đầu thì trụi lủi, còn thừa lại mái tóc mọc trơ trọi xung quanh hai bên khiến người khác không khỏi liên tưởng đến bộ tóc giả của giới quý tộc Châu Âu thời xưa.
Đeo cặp kính tròn, khoác bên mình một chiếc áo blouse trắng dài, bề ngoài người này xem ra là một bác sĩ hay nghiên cứu viên đáng kính nhưng ngẫm lại độ tuổi cùng với thân hình có phần mập mạp kia thì không khỏi khiến ta suy nghĩ rằng liệu vị trí thức này sẽ cống hiến được bao lâu cho nhân loại nữa đây?
Nói đơn giản thì một chân đã bước vào quan tài rồi…
Tuấn Phong ngước nhìn trời, âm thầm thở dài.
Xuyên qua...
Điều mà lúc trước hắn chỉ loáng thoáng nghe đồng nghiệp đề cập đến, dường như rất phổ biến trên văn học mạng gì đấy cuối cùng lại thực sự xảy đến với bản thân mình.
Tuấn Phong nhớ rằng trưa hôm trước, hắn cũng chỉ đặt lưng nằm ngủ trên phòng như thường lệ thôi. Vậy mà không hiểu tại sao mở mắt ra đã thấy bản thân xuất hiện ở đây, còn nhập vào một lão già sắp xuống lỗ này nữa…
Tìm hiểu một chút kí ức ở trong đầu, Tuấn Phong dần dà cũng biết được mình đang đâu.
Thế giới Conan, dường như rất nổi tiếng ở kiếp trước, vì đến ngay cả loại suốt ngày chỉ chăm chăm vào công việc như Tuấn Phong cũng từng được nghe nói đến.
Cái gì mà “Học sinh tiểu học Tử thần” đi đến đâu c·hết đến đó, tổ chức áo đen,...
Cùng vô số các chuyện linh tinh khác nữa...
Nhưng có thể tóm lại rằng :
Một, thế giới này rất nguy hiểm, án mạng xảy ra như cơm bữa.
Hai, cảnh sát của thế giới này rất vô dụng.
Nhấn mạnh là Đặc Biệt Vô Dụng!
Thế nên chức nghiệp thám tử có vẻ như vô cùng phát triển, rất được mọi người chào đón. Nói đâu xa chứ lục trong ký ức, Tuấn Phong cũng biết chủ nhân của cơ thể này quen biết với nhiều người liên quan đến ngành nghề này như thế nào.
Một thằng nhóc học sinh cấp 3, hình như là nhân vật chính “tử thần” kia, cũng được mệnh danh là thám tử lừng danh gì gì đó. Một người đàn ông trung niên, sống trong khu Beika này, cũng mở một văn phòng thám tử. Thậm chí ngay cả hàng xóm sát vách, người thân của thằng nhóc cấp 3 kia, hình như cũng là một vị tác gia nổi danh viết tiểu thuyết trinh thám.
Nói tóm lại thì mọi thứ liên quan đến trinh thám, thám tử, suy luận… ở thế giới này đều rất được ưa chuộng.
Tuy thế nhưng cũng không thể coi nhẹ cỗ thân thể này của Tuấn Phong. Chưa nói đến căn nhà giá trị này thì chủ nhân của nó còn là một vị tiến sĩ tài ba nữa. Vả lại, dù nói là già nhưng kì thực tiến sĩ Agasa cũng mới chỉ bước qua tuổi 50 một chút thôi.
Tuổi thọ trung bình của người Nhật vốn khá cao, nếu hắn chú ý giữ gìn sức khỏe chút thì sống đến 90 - 100 tuổi cũng là chuyện bình thường. Vậy nhưng, đùng một cái, mất đi mấy chục năm tuổi xuân, không phải ai cũng có thể chấp nhận được...
Kiếp trước, gia cảnh Tuấn Phong cũng không phải khá giả gì nên từ lúc đi học hắn cũng đã tự đặt ra cho mình mục tiêu là tập trung học tập, thực hiện một cách vô cùng nghiêm túc, bỏ qua thanh xuân của mình. Để rồi cho đến lúc đi làm, Tuấn Phong vẫn luôn nỗ lực phấn đấu.
Phải mãi gần 30, hắn cuối cùng cũng có một sự nghiệp ổn định, vừa lo được cho cha mẹ già cùng em nhỏ, chuẩn b·ị b·ắt đầu lập gia đình cho riêng mình thì đùng một cái, không chỉ gia đình, người nhà, bạn bè... bản thân mình lại còn mất đi hơn 20 năm tuổi thọ nữa...
Nghĩ đến đây, Tuấn Phong liền mất hết cả sức lực. Hắn cứ như thế thừ người ra, thậm chí trực tiếp ngả người, nằm ngửa xuống đất. Dang rộng hai tay hai chân, hắn cứ thế mà ngẩn ngơ nhìn bầu trời.
Giờ là đầu chiều, mặt trời vẫn mọc như thường lệ…
“Ban đầu ấm áp rồi dần nóng nực, sáng sớm dịu nhẹ nhưng tới giữa trưa lại chói chang đến lóa mắt…"
"Còn.. đây là…”
Ngay lúc Tuấn Phong đang lẩm bẩm một mình thì trước mặt hắn bỗng xuất hiện vài hình ảnh không thể miêu tả. Đó là vùng đất thần bí dưới chiếc váy ngắn, theo cơn gió thổi nhè nhẹ khẽ thoáng qua trước mặt Tuấn Phong…
“Trắng hồng… gấu con…” một suy nghĩ khẽ lướt qua trong đầu Tuấn Phong.
Cùng lúc đó, một âm thanh vang lên, có phần lanh lảnh rồi lại mềm mại, nhẹ nhàng đến khó tả :
- Ojii-san ơi, ojii-san có bị làm sao không vậy?
Đây là một cô bé, khoảng chừng 7 – 8 tuổi, tóc ngắn được xếp lại chỉnh tề bằng một cái băng kẹp tóc quá nửa đầu. Đôi mắt to, tròn, long lanh, trong suốt như hai hòn bi ve đang tràn đầy lo lắng mà nhìn về phía của Tuấn Phong.
Cô bé vừa mới tan học xong nên cũng đang định chuẩn bị về nhà như thường lệ nhưng đi ngang qua đây, trông thấy Tuấn Phong nằm ngửa giữa sân, nghĩ đến lời cô giáo dạy rằng người già nhiều bệnh, rất dễ lên cơn, đột quỵ…
Nàng đã được dặn là khi gặp trường hợp như vậy thì cần phải nhanh chóng báo cho người lớn ở xung quanh đấy biết để đưa đi c·ấp c·ứu.
Chỉ là cô bé đã đưa mắt nhìn ngó xung quanh một hồi thì vẫn không có ai đi ngang qua đây, cổng lại đang mở sẵn, không kịp nghĩ quá nhiều, cô đã quyết định lách vào để xem tình hình ra sao.
- Nhóc đi đi, ta không sao đâu, chỉ muốn nằm đây một chút thôi...
- Vậy thì Ojii-san hãy vào trong nhà nằm đi! Mẹ cháu nói là nằm dưới đất lạnh và bẩn lắm đó...
Tuấn Phong vẫn nằm im, hắn đã không còn tâm trạng để nói bất kì thứ gì nữa. Hắn cũng nghĩ rằng sau một hồi, cô bé thấy chán thì sẽ đi thôi.
Ngơ ngẩn nhìn trời, hai mắt dần dần lim dim, Tuấn Phong cứ thế chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Chỉ là hắn đã đánh giá thấp lời dạy của giáo viên với một học sinh tiểu học, cùng chút tò mò với bản tính thiện lương sẵn có của một cô bé…
Mặc dù cô bé cũng biết rằng vào nhà người khác khi chưa được cho phép là một việc rất bất lịch sự, thậm chí là có thể bị các chú cảnh sát bắt. Nhất là khi chủ nhà đã tỏ thái độ yêu cầu bản thân rời đi nhưng nhìn thấy hai mắt Tuấn Phong nhắm nghiền đầy mỏi mệt khiến cô bé không nhịn được mà lo lắng .
"Ojii-san như thế này liệu có phải là đang phát bệnh gì đó không? Hơn nữa cửa ngoài chưa được khóa, lỡ k·ẻ t·rộm mà trông thấy thì…”
Cô bé nghĩ đến những điều đáng sợ mà nàng loáng thoáng biết được trên đài báo, tv.
Nhất thời, cô bé có chút lúng túng, chẳng biết làm sao. Cuối cùng, trải qua một hồi suy nghĩ, cô như hạ được quyết tâm nào đó, ngồi đối diện với Tuấn Phong. Thậm chí còn lôi tập vở trong cặp sách ra, vừa học lại vừa trông chừng hắn.
"Một công đôi việc, chờ ojii-san tỉnh lại thì tính tiếp!"
Cô bé nhoẻn miệng cười, âm thầm khen ngợi mình vì sự nhanh trí này.
Cứ thế, một già một trẻ đã tạo ra một cảnh tượng vô cùng kì quái…
Cho đến một lúc sau, không biết thế nào, Tuấn Phong dần dần tỉnh lại. Hắn cảm giác như thời gian đã trải qua rất lâu rồi lại chỉ như trong chớp mắt. Liếc nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ đã là 2 giờ chiều.
Ngay lúc này, Tuấn Phong cũng trông thấy một cô bé đang ngủ say sưa ở ngay bên cạnh hắn .Hai chân kê cao để lộ chút hình ảnh không thể miêu tả, tay ôm vòng lấy đầu gối, đầu đặt lên nghiêng nghiêng ngủ, trong mơ hồ miệng nhỏ có chút nhếch lên như thấy được điều gì vui vẻ lắm.
Cô bé như con mèo đang cuộn tròn lại, bên cạnh còn có vài cuốn sách, vở rơi vãi lung tung. Tuấn Phong có chút sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt này.
Tất nhiên không phải vì chút hình ảnh không thể miêu tả kia…
Hắn không nghĩ rằng cô bé vẫn còn ở đây mà dường như còn là vì trông nom bản thân...
Nhất thời, trong lòng Tuấn Phong trở nên ấm áp lạ thường. Một chút lạ lẫm đối với thế giới này trong nháy mắt biến mất..
Hắn lại gần cô bé xa lạ kia...
Nhìn nơi khóe miệng của nàng, có chút dịch thể trong suốt như giọt sương mai vẫn còn đọng lại trên đó. Không biết từ khi nào, ngón tay đã vô thức lướt qua, mềm mại tựa bông gòn.
Hắn cúi đầu xuống, u hương từ người nàng thoang thoảng, hơi thở đều đều, như lan như ngọc. Tuấn Phong khẽ lay cô bé, nàng cũng từ từ tỉnh lại.
Hai mắt nhìn nhau…
Có chút lạ...