Chương 18: Thật Thật Giả Giả
“Vào đêm trăng tròn sắp tới, tại đảo Tsukikage, bóng đêm sẽ lại bắt đầu biến mất, xin mời ngài tới để điều tra, Aso Keiji”
Tuấn Phong có chút nhàm chán lôi ra nhìn lá thư vừa được gửi tới từ hôm qua này. Tất cả chữ cái đều được cắt ra từ mảnh báo, chắp vá lại.
Giấu giấu diếm diếm, xem ra đối phương không muốn để lộ chút dấu vết nào về bản thân mình...
Cho tới nguồn gốc của lá thư này, chính là từ chủ nhân của cuộc gọi hôm trước - Aso Keiji, đảo Tsukikage. Kì hạn là hai ngày, tính từ lúc đó tới giờ thì cũng chính là ngày hôm nay.
Vậy nhưng tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Tuấn Phong hoàn toàn có thể lơ đi, thậm chí từ bỏ yêu cầu có phần khả nghi này. Chớ có quên, hắn làm thám tử cũng chỉ là do hứng thú nhất thời. Đạo đức, trách nhiệm nghề nghiệp gì đó cũng đừng nhắc tới trước mặt hắn.
Thế nhưng, cuối cùng, Tuấn Phong vẫn quyết định thực hiện ủy thác này.
Chủ yếu là do yêu cầu thứ hai là tìm người đàn ông tên Hirota Kenzo kia. Ban đầu thì hắn vẫn chỉ coi đó như một cuộc dạo chơi, cho tới khi gặp Conan, phát hiện chuyện mình đang tiếp nhận không hề đơn giản.
Mặt ngoài không chút gợn sóng nhưng đối với nguy hiểm không biết tên này, Tuấn Phong lại bắt đầu do dự, sợ hãi không thôi...
Hắn cũng không phải tên nhóc Conan không tim không phổi kia, thấy bí ẩn gì đó là lao đầu vào khám phá, bất chấp tất cả. Tuấn Phong sống đủ lâu để biết nhiều điều hơn cũng như sợ hãi nhiều thứ hơn.
Trăn trở mãi vẫn không quyết định được, hắn đành chọn cách tạm thời chạy trốn khỏi nó...
Nói một cách hoa mĩ hơn thì là “cần thêm thời gian để suy nghĩ”.
Tất nhiên, tới một nơi đáng ngờ như thế này, hắn cũng không phải đi tay không, Tuấn Phong sớm đã chuẩn bị một vài đồ chơi “nho nhỏ” để thử nghiệm trong chuyến đi này.
………
- Ồ, vậy ra là người tên Aso Keiji ấy sớm đã không còn...
Tuấn Phong gật gù nghe người trước mặt nói chuyện, đây cũng là một ông lão có vẻ còn già hơn hắn cả mấy chục tuổi.
- Phải, phải, chính là vậy đó… Mà cây đàn còn sót lại của Aso Keiji dường như cũng bị nguyền rủa nữa... Chính nó đã hại c·hết trưởng thôn 3 năm về trước...
Người này khi nhắc tới điều đó, bộ dạng vẫn còn rất sợ hãi. Cũng phải thôi, đổi lại bất cứ ai có lẽ cũng đều sẽ như vậy,
Aso Keiji, một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng được sinh ra tại đây vốn là niềm tự hào của cả hòn đảo nhưng trong một đêm trăng tròn 12 năm về trước, sau một buổi biểu diễn tại nhà văn hóa, người này về nhà, không những khóa chặt hết cửa mà còn châm lửa đốt cháy tất cả.
Theo lời của một số nhân chứng lúc đó, Aso Keiji đã dùng dao đ·âm c·hết vợ con, rồi như bị thứ gì đó thôi thúc, liên tục chơi đi chơi lại một bản nhạc trong biển lửa.
Mà bản nhạc đó có tên..."Ánh trăng”... gì gì đó...
Khục, ông lão này cũng không hiểu piano là thứ gì, cho tới Tuấn Phong thì... Được rồi, vẫn là quên đi...
Còn vụ án 3 năm về trước, theo Tuấn Phong nghĩ, tất nhiên cũng không phải cây đàn nguyền rủa hại c·hết người. Có lẽ là vị trưởng thôn đó vô tình đến gần cây đàn lại đột nhiên tái phát bệnh cũ chẳng hạn.
Cũng không ngoài khả năng, cây đàn kia đang ẩn chứa một bí mật nào đó...
Về bức thư kia của Aso Keiji thì...
Vậy là hắn đã được một n·gười c·hết hiện hồn về để ủy thác nhiệm vụ này?
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu nhưng ngay lập tức bị Tuấn Phong phủ nhận.
Nếu hồn ma của Aso Keiji có thể tác động đến thế giới thực như vậy thì có vấn đề gì thì trực tiếp giải quyết luôn đi, còn cần mời một tên thám tử vô danh ở tận Tokyo xa xôi như hắn tới đây làm gì?
Vậy nên, chỉ có thể là người còn sống gửi thư mời và vụ án của Aso Keiji năm đó tuyệt đối có gì uẩn khúc nên người này muốn hắn tới đây để điều tra chân tướng.
Tuấn Phong ngẫm nghĩ một hồi, cũng cảm thấy điều này là có khả năng nhất.
Dù sao thì Aso Keiji, theo lời kể thì là một người đã có gia đình đàng hoàng, sở hữu tài năng âm nhạc đủ để lưu diễn thế giới một cách thường xuyên, lại được cả dân đảo trọng vọng.
Một người công thành danh toại như thế, làm sao lại có thể vô duyên vô cớ mà tìm đến c·ái c·hết?
Cho dù có, như bị stress, trầm cảm… thì cũng chỉ có thể muốn t·ự s·át, không lí nào lại muốn vợ con mình chôn cùng cả. Trừ phi là loại tuyệt đối tự tư, ích kỉ, biến thái…
Chỉ là xác suất quá nhỏ bé, gần như có thể bỏ qua.
Cũng giống như ngươi ngồi trong nhà, vẫn sẽ có khả năng tranh treo tường, quạt trần... rơi vào đầu hay một xe tải nào đó đâm thẳng vào nhà chẳng hạn.
Vậy thì ngươi suốt ngày sẽ lo sợ, mất ăn mất ngủ vì những điều này sao? Ngươi có bệnh hay muốn bản thân mình có bệnh?
Tuấn Phong không phải người như vậy, cũng không muốn tốn công sức và thời gian vào ủy thác này quá nhiều.
Dù sao sự việc cũng đã xảy ra hơn mười năm trước, hiện trường lại còn chìm trong biển lửa nữa. Chứng cứ, manh mối gì đó chắc sớm cũng đã biến thành tro bụi cả.
Để từ những thứ may mắn còn sót lại mà tìm ra được sự thật thì độ khó có thể nghĩ. Có lẽ còn có thể dựa vào chút gì đó từ vụ án 3 năm về trước nhưng xem ra vẫn không hi vọng được gì nhiều lắm...
Vậy nên, thăm thú hòn đảo này để đầu óc thư giãn rồi quyết định xử lí ủy thác bí ẩn ở Tokyo kia vẫn là chính rồi thuận tiện tìm tòi chân tướng năm đó. Nếu chẳng tra ra được gì thì hoàn lại tiền theo dấu bưu điện hoặc gửi tặng, quyên góp công ích trực tiếp cho hòn đảo này, cũng coi như là không thẹn với lương tâm.
Nghĩ thông suốt hết tất cả, tâm tình Tuấn Phong nhất thời trở nên thoải mái.
Kéo theo đó là may mắn cũng đi lên chăng?
Khi vừa chào tạm biệt lão nhân già yếu này, Tuấn Phong đã thấy một bóng hồng ở ngay phía xa kia. Chỉ thấy một thiếu nữ trẻ trung nhanh chóng xuất hiện trước mắt hắn.
Nàng khoảng chừng 20 tuổi, trên người mặc một bộ blouse trắng, xem ra là bác sĩ. Mái tóc đen dài được búi gọn, kết thành bím đuôi ngựa nhìn trông rất gọn gàng. Bộ dáng không quá xinh đẹp nhưng rất đoan trang, hiền dịu, chính là loại càng nhìn càng có thiện cảm.
- Nhớ lời cô dặn chưa? Đi ngủ thì phải đắp kín chăn để giữ ấm cho cơ thể, nếu không là sẽ bị cảm lạnh đấy!
Âm thanh nhẹ nhàng lại tràn đầy ân cần, không chỉ vì đó là đứa bé mà thiếu đi một phần kiên nhẫn.
Tuấn Phong trông thấy thế không khỏi nhớ tới Ran, cả hai đều ôn nhu, thiện lương giống như nhau vậy...
- Sao bác lại đứng ngây người ra vậy? Có cần tôi giúp gì không?
Thất thần trong chốc lát, Tuấn Phong không biết rằng thiếu nữ đã tiếp cận bản thân.
Chỉ tới khi nàng lên tiếng, hắn mới giật mình phản ứng lại, có chút xấu hổ nói :
- À, ta… vừa chợt nghĩ tới mấy chuyện ở Tokyo nên không để ý...
Thiếu nữ nghe Tuấn Phong nói xong, không khỏi thốt lên một cách kinh ngạc :
- Vậy ra bác cũng đến từ Tokyo?
Bộ dạng của nàng trông rất cao hứng, dường như cũng không ngờ rằng có thể gặp đồng hương ở nơi xa xôi, hẻo lánh này. Sau đó, có lẽ do tha hương ngộ cố tri nên hai người, từ xa lạ rất nhanh đã dần trở nên thân quen, trò chuyện vui vẻ hẳn lên.
Qua lời nàng nói, Tuấn Phong cũng biết được không ít điều.
Nàng tên là Narumi Asai, là bác sĩ duy nhất trên hòn đảo. Cho tới nơi này, kì thực là đang tổ chức tranh cử trưởng thôn, tổng cộng có ba người tham gia.
Kuroiwa Tatsuji : trưởng thôn hiện tại, uy tín đang bị giảm sút nghiêm trọng.
Kawashima Hideo : người giàu có nhất trên đảo.
Shimizu Masato : đại biểu cho hội ngư dân .
Trong đó, theo lời những bệnh nhân của Narumi Asai, người có hi vọng ngồi vào cái ghế trưởng thôn nhất chính là Kawashima Hideo. Liên tưởng tới khối tài sản của người này, khó tránh khỏi sẽ không xảy ra chút giao dịch dơ bẩn nào đó...
Vì thế mà hòn đảo vốn yên tĩnh này cũng ồn ã hẳn lên trong mấy ngày qua.
Tuấn Phong thì cũng không muốn nhắc tới chuyện của Aso Keiji với Narumi Asai. Nhìn qua thì thấy đối phương vẫn còn rất thích hòn đảo, giờ phút này nói ra chuyện giật gân như vậy thì có chút dọa người, hắn cũng không muốn p·há h·oại cảnh đẹp ý vui trước mắt mình này.
Chỉ là bữa tiệc nào rồi cũng phải tàn, có chút lưu luyến không rời nhưng Tuấn Phong vẫn phải tạm biệt thiên thần áo trắng trước mặt mình. Narumi Asai cũng híp mắt mỉm cười, vẫy tay chào vị khách lạ mà quen này.
Cũng không có chuyện trao đổi số điện thoại hay gì đó giữa hai người.
Dù sao, ngày tháng vẫn còn dài...
Theo lời của Narumi Asai, Tuấn Phong cũng tìm được một nhà trọ thích hợp. Hắn vốn cũng định ở lại nghỉ ngơi đôi chút để sáng mai đi tham quan hòn đảo nhưng không được bao lâu...
Phiền phức đã kéo tới…