Chương 17: Sâu
- Ha ha, đương nhiên rồi! Ta nhất định sẽ không khiến ngài phải thất vọng!
- Vậy là tốt nhất...
Tuấn Phong có vẻ khách khí mà tiễn người đàn ông cao to này ra khỏi nhà mình.
Không còn cách nào, ai bảo đối phương chính là khách hàng của hắn đâu.
Đúng, khách hàng... Hắn vừa mới mở văn phòng thám tử mà...
Cho tới tình huống ban nãy, Tuấn Phong cũng chỉ có thế nói rằng :
Nếu có một ngày, ngươi cảm giác được bản thân đang rơi vào nguy hiểm không biết tên nào đó thì cũng đừng quá lo lắng...
Tám chín phần là ngươi đang tự mình tưởng tượng...
Cơ bản thì đại đa số cuộc đời của con người đều sẽ như vậy, bình thường sống rồi bình thường c·hết đi.
Cho nên vị khách đầu tiên này...
Không, nghiêm ngặt mà nói thì chủ nhân của cú điện thoại ban nãy mới là khách hàng đầu tiên của hắn. Vậy thì vị khách thứ hai này, hắn tự xưng là Hirota Akira, tới đây để nhờ Tuấn Phong tìm một người tên là Hirota Kenzo.
Đây là anh trai, cũng là người thân duy nhất của hắn vốn từ Kyushu lên Tokyo sinh sống, công việc là lái xe taxi, đột nhiên mất liên lạc từ hơn tháng trước.
Nhìn qua có vẻ cũng bình thường nhưng liệu có đúng là vậy sao?
Tìm người thực sự có phải chỉ vì tìm người?
Cũng như Lãn Lão Quái, thỉnh thoảng lại nói vài điều tưởng như rất có đạo lí nhưng thực sự là chỉ vì muốn giảng đạo lí thôi sao?
Liệu không còn mục đích khác nào nữa sao?
Như câu chữ, câu chương gì gì đó chẳng hạn...
Khụ, khụ... Cho nên, việc này rất đáng để suy ngẫm, mà vừa suy ngẫm, đã thấy ngay vài điều không thích hợp. Địa chỉ đưa cho có vẻ là giả, hơn nữa, vị khách này trông cũng không giống một người coi trọng tình cảm tới mức lặn lội xa xôi tới đây chỉ để tìm người thân...
Tất nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán chủ quan của Tuấn Phong, lại gần như vô căn cứ nữa. Cho tới sự thật như nào, chỉ có thể tự bắt tay vào làm hắn mới biết rõ được tình hình.
Còn trực tiếp vào việc ngay bây giờ luôn?
Tuấn Phong chỉ có thể nói rằng :
Hắn đã là một lão già 50 tuổi rồi, hơn nữa vừa mới trải qua một vụ g·iết người xong đấy!
Cho nên, Tuấn Phong bắt đầu nghỉ ngơi sau một buổi sáng có vẻ mệt mỏi...
………
Sáng hôm sau, trường đua ngựa Tokyo, vẫn còn rất sớm những đã có vô số người tụ tập ở đây, không khí vô cùng ồn ào, náo nhiệt, lại pha chút mùi không dễ ngửi...
Bởi lẽ ham mê đua ngựa cũng toàn là những ông chú trung niên. Bia bọt, rượu chè, thuốc lá… tổng hợp lại với mùi mồ hôi thì có thể tưởng tượng được cỡ nào.
Tuấn Phong cũng có chút khó chịu, tất nhiên, hắn đến đây cũng không phải vì muốn ngửi cái mùi này, cá độ thì càng không phải. Tuấn Phong còn đang bận quan sát người đàn ông đang đi trước mình đâu.
So sánh với bộ dáng của người trong bức ảnh, có vẻ như đều là cùng một người...
Đúng vậy, chỉ từ hôm qua cho tới nay, chưa tính việc hắn nghỉ ngơi cho tới tận tối thì xét ra, Tuấn Phong chỉ mất nửa buổi sáng đã hoàn thành ủy thác. Tất nhiên, không phải hắn đoán mò, lại càng không phải nhờ may mắn, thứ gì cũng phải có lí do của nó cả.
Hắn cũng không mất công đi dò hỏi đồng nghiệp, người sống xung quanh nơi ở của Hirota Kenzo. Tuấn Phong chắc rằng người thuê mình sớm cũng đã làm vậy nhưng vẫn không có kết quả gì mới phải nhờ đến thám tử.
Cũng phải, việc tìm một người giữa Tokyo rộng lớn này không khác gì mò kim đáy bể, nếu áp dụng cách thông thường thì chắc đến mùa quýt cũng không ra.
Đành phải thử cách khác, chính là vận dụng quan hệ. Không biết thì thôi nhưng một khi biết rồi thì đúng là giật nảy cả mình.
Tiến sĩ Agasa trông tẩm ngẩm tầm ngầm vậy mà quan hệ nhân mạch rộng đến đáng sợ, lại toàn có vẻ là tai to mặt lớn, tinh anh của xã hội. Từ các nhà khoa học, tiến sĩ, giáo sư đại học… cho đến giám đốc, chủ tịch tập đoàn...
Ngay cả một ít chính trị gia nổi tiếng cũng có tên trong danh bạ điện thoại!
Tuấn Phong chỉ tùy ý chọn một người trong đó để nhờ vả vậy mà ngay ngày hôm sau, hắn cũng nhận được tin rằng đã trông thấy đối tượng xuất hiện trong một camera ở trường đua Tokyo. Sau đó, hắn chỉ cần tới đây xác nhận là hoàn thành nhiệm vụ.
Cho tới việc thông báo, Tuấn Phong cũng không vội vàng, hắn còn chưa biết rõ vụ này rốt cuộc là như thế nào đâu...
Theo dõi Hirota Kenzo từ xa, Tuấn Phong cũng rất nhàn nhã, đối phương có vẻ cũng không quá đề phòng cho lắm. Bộ dáng hắn trông rất hưởng thụ, chìm đắm vào trong những vụ cá cược ở trường đua ngựa này.
Cứ thế, kéo dài mãi cho tới gần giữa trưa, Hirota Kenzo mới bắt đầu rời đi. Tuấn Phong thấy vậy cũng âm thầm bám theo.
Hơn 10 phút sau, hắn đã đi tới một khu chung cư. Xây hai tầng, bộ dáng cũng không quá khang trang, thậm chí còn có chút cũ kỹ, có lẽ cũng chỉ vì nó ở gần trường đua Tokyo nên Hirota Kenzo mới chọn nơi này.
"Đúng là một con nghiện đua ngựa thứ thiệt…"
Tuấn Phong âm thầm cảm thán.
Trông thấy Hirota Kenzo bước vào một căn phòng trong đó, Tuấn Phong lặng lẽ ghi nhớ nó rồi quay xe rời đi…
Tuấn Phong vẫn còn chưa muốn dấn sâu vào chuyện này khi chưa có sự chuẩn bị nào, bản năng hắn mách bảo rằng việc này tuyệt đối không đơn giản…
…..
Cafe Poirot, Azusa mỉm cười híp mắt nhìn vị khách trước mặt mình :
- Hoan nghênh quý khách quay trở lại, ngài hôm nay không đem theo cháu gái của mình sao?
Không ai khác cũng chính là Tuấn Phong, đã quá trưa rồi nên hắn cũng phải tìm một chỗ ăn uống, nghỉ ngơi.
Cho tới việc lái xe mấy chục km về nhà rồi vào quán cafe để ăn trưa thì...
Tuấn Phong biểu thị là do hắn chỉ muốn lót dạ chút đồ ăn nhẹ ở quán quen để giảm cân...
Tuyệt đối không phải vì hắn muốn gặp Ran...
Còn Ayumi, Tuấn Phong nghe Azusa nhắc tới mới chợt nhớ ra. Lần cuối hắn gặp cô bé đó cũng đã là mấy ngày trước, giờ lại cảm thấy có chút nhớ nhớ...
Không bằng đi thăm một chút?
Nghĩ rồi hắn cũng chỉ lắc lắc đầu bỏ qua, dù sao hắn bây giờ còn đang rất bận, chờ rảnh rang hơn rồi hãy tới.
Sau đó, Tuấn Phong nhờ Azusa chuẩn bị cho mình một chút đồ ăn, bản thân thì ra ngồi một góc cạnh cửa sổ theo thói quen, chính là chỗ mà ban đầu hắn ngồi cùng Ayumi.
Ánh mắt thuận tiện trông ra bên ngoài, vốn định tìm cảnh đẹp ý vui cho khuây khỏa vậy mà chỉ thấy một tên nhóc đeo kính đang đứng ở một chỗ suy nghĩ đập vào mắt...
Vừa hay, đúng lúc Tuấn Phong đưa mắt nhìn thì tên nhóc cũng đó ngẩng đầu...
…...
Một lúc sau..
"Rột...rột..."
Conan vừa dùng ống hút uống nước trái cây vừa đăm chiêu suy nghĩ. Làm trẻ con một thời gian khiến tên này cũng bắt đầu tập dần lại được một vài thói quen từ hồi nhỏ.
Tuấn Phong thấy vậy liền nhớ tới Ayumi, nàng cũng rất hay uống nước ngọt kiểu này...
Ực…
Khẽ nuốt nước bọt, hắn bỗng cảm thấy miệng lưỡi khô không khốc nhưng nghĩ lại những gì Conan vừa nói, Tuấn Phong không khỏi nhíu mày.
Tên nhóc này đang gặp phải một vấn đề nan giải. Không, nói chính xác hơn thì đó là của Mori Kogoro.
Khi một cô gái tên là Hirota Masami tới văn phòng của Kogoro Mori nhờ hắn tìm người. Chính là bố của cô bé, cũng là người thân duy nhất, từ Yamagata tới đây để làm việc.
Nhìn qua cũng rất bình thường, còn có chút cảm động với cô gái đáng thương này nữa. Chỉ là người cần tìm ấy cũng có tên là “Hirota Kenzo”.
Vẫn có thể chỉ là trùng hợp nhưng khi trông thấy bức ảnh chụp thì không còn nghi ngờ gì nữa…
Tuấn Phong trầm ngâm, việc này quả thực như hắn đã nghĩ vậy, không hề đơn giản một chút nào nhưng trước mắt, hắn cũng không định nói cho Conan điều này. Có trời mới biết tên nhóc này sẽ làm những gì, không cẩn thận sẽ liên lụy đến rất nhiều người.
Lại nên làm như thế nào đây?