Chương 16: Tiên trách kỷ
- Ồ, tôi khônng biết nên gọi tiến sĩ là gì nữa đây. “Tiến sĩ” “Thám tử” hay “Tiểu thuyết gia” ? Ngài thực sự luôn biết cách đem đến bất ngờ cho người khác đấy!
Kisaki Eri không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt Tuấn Phong.
- Tiến sĩ? Thám tử?
Hatano Yui kinh ngạc khi nghe tới điều này.
- Vậy là tiến sĩ vẫn chưa nói gì với cô sao? Cô đang kí kết hợp đồng xuất bản sách đúng chứ? Ngoài đó ra, ngài Agasa đây không chỉ là một tiến sĩ mà còn là người vừa phá vụ án ban nãy đấy. Tôi nói như vậy có đúng không hả?
Kisaki Eri tuy vẫn tỏ ra vô cùng chủ động, như hiểu biết rõ ràng về Tuấn Phong vậy nhưng khi nhắc lại, nàng vẫn không khỏi cảm thấy bất ngờ. Người hàng xóm bấy lâu nay mà nàng tưởng chừng cũng khá quen thuộc này đột nhiên lại trở nên vô cùng bí ẩn.
Là do vốn dĩ hắn đã như vậy rồi?
Hay điều gì đó đã khiến hắn thay đổi đến mức này?
Nghĩ tới đó, ý cười của nàng càng đậm...
Cho tới Hatano Yui, nàng vẫn nhớ rằng, lúc này Tuấn Phong mới thừa nhận rằng vụ án là do cảnh sát phá, dường như là để chiếu cố cảm xúc của nàng...
Bất tri bất giác, hình tượng của Tuấn Phong trong lòng nàng lại trở nên cao lớn…
Tuấn Phong thấy vậy, vốn cũng định thanh minh một chút nhưng nhìn thấy Ran đang đứng gần đó, không hiểu sao hắn cũng không già mồm lên tiếng khiêm tốn nữa, chủ động im lặng như ngầm thừa nhận điều đó.
Ai bảo hắn ưu tú quá đâu...
"Khục, như này là để tạo ra sự uy nghiêm của bậc trưởng bối, tuyệt đối không phải vì mình muốn thể hiện trước mặt Ran..."
Tuấn Phong thầm nhủ.
- Vậy thì tiến sĩ, không ngại thì để tôi làm luật sư đại diện pháp lý cho ngài chứ? Chính là kiểu thay ngài đọc những văn bản nhàm chán này để rồi phát hiện ra những điều khoản bất thường trong đó chẳng hạn...
Nói rồi Kisaki Eri vô ý nhìn về phía Hatano Yui, ánh mắt ẩn chứa đầy thâm ý.
Hatano Yui cũng không hề tỏ ra yếu thế, chỉ nhàn nhạt đáp :
- Hợp đồng đã được soạn thảo một cách kĩ lưỡng, đảm bảo cho lợi ích của cả hai bên, tuyệt đối không có bất kì hành vi lừa dối nào!
- Thật vậy sao? Vậy mà tôi cũng đã gặp không ít trường hợp bề ngoài không có gì nhưng thực chất bên trong thì...
- Tôi lại chưa từng gặp một luật sư nào vô cớ buộc tội người khác mà không có bằng chứng đấy!
Kisaki Eri trào phúng sắc bén lại lọt phải đáp trả nghiêm mật của Hatano Yui. Không khí phút trước còn vô cùng hài hòa bỗng chốc tràn ngập mùi thuốc súng.
Mặc dù có chút không hiểu rằng sao mọi chuyện lại thành ra như thế này nhưng Tuấn Phong vẫn khá bất ngờ mà nhìn về phía Hatano Yui. Cô gái với vẻ ngoài bình thường vẫn luôn có vẻ vụng về, yếu đuối này vậy mà lại có thể đối chọi với Kisaki Eri – nữ vương bất bại trong giới luật sư.
Chí ít là trên khí thế ẩn ẩn đã có chút ngang tài ngang sức.
“Ring… ring… ring..."
Cũng ngay lúc này, khi Tuấn Phong còn đang định lên tiếng giảng hòa thì chuông điện thoại trong túi hắn đã bất ngờ reo lên. Vốn dĩ muốn thuận tay tắt đi luôn nhưng hắn cũng vô tình ấn nhầm luôn vào nút gọi.
Vậy nên Tuấn Phong cũng đành bất đắc dĩ ra hiệu cho hai người để bản thân ra một chỗ, nhấc máy lên nghe :
- Alo,…
Chưa kịp để Tuấn Phong nói hết câu, đầu dây bên kia đã nói một tràng dài :
- Còn 2 ngày nữa là trăng tròn, ta đã chuyển 500.000 yên vào tài khoản rồi, ngươi nhất định phải đến đấy…
- Khoan đã nào, rốt cuộc ngươi là…
- Asou Keiji, đảo Ánh trăng…
Đối phương chỉ đáp lại một câu cụt lủn rồi lập tức ngắt máy. Tuấn Phong còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Nghĩ lại thì hình như tên đó có nói là đã chuyển cho bản thân 500.000 yên, đây cũng không phải là một con số nhỏ. Mà rõ ràng, văn phòng của Tuấn Phong chỉ vừa mới được khai trương mấy hôm, còn chưa quảng cáo gì.
Tuy nói hắn cũng đã phá hai vụ án nhưng đều là trong nội bộ cảnh sát cùng vài người ở hiện trường biết đến. Vẫn chưa tiếp thu phỏng vấn hay được đưa tin thì làm sao lại có người tìm kiếm?
Lại còn tin tưởng mà ra tay hào phóng nữa…
Tuấn Phong có trăm mối nghi hoặc không cách nào giải nhưng vẫn âm thầm ghi nhớ điều này, đợi suy tính tiếp xem sao.
Trở lại chỗ ngồi, Tuấn Phong phát hiện bầu không khí vậy mà đã yên bình trở lại. Tuy rằng vẫn còn có chút vi diệu nhưng hình như cả hai người đã đạt được thỏa thuận chung nào đó hoặc có thể chỉ là khoảng lặng trước cơn bão, chờ giờ để bùng nổ…
Tóm lại thì, đối với việc Kisaki Eri bất ngờ muốn trở thành luật sư của mình, về tình về lí, Tuấn Phong cơ hồ không lấy được bất kì điều để từ chối.
Cho tới lí do Kisaki Eri chủ động đưa ra đề nghị này...
Chẳng lẽ việc hắn có ý với Ran đã bị phát hiện?
Tuấn Phong có chút hoảng sợ mà nghĩ, vầng trán rịn mồ hôi.
Không được, có cơ hội hắn tuyệt đối phải chấm dứt mối quan hệ này giữa hai người!
Nhưng một suy nghĩ to gan khác lại xuất hiện trong đầu hắn :
“Được lòng mẹ vợ còn không lo có được con gái sao?”
Ran lại có vẻ rất nghe lời bố mẹ...
Nhất thời ánh mắt hắn nhìn về phía Kisaki Eri vừa e ngại lại không hiểu thấu mà chờ mong...
Cho tới hợp đồng với nxb Taishukan, hắn cũng chẳng đòi hỏi gì thêm, chỉ muốn tác phẩm của mình sớm được xuất bản càng sớm càng tốt. Cũng vì trải qua một đoạn thời gian sáng tác, Tuấn Phong đã nhiễm một chút tư tưởng nghệ thuật, đặt vào thời xưa chính là “văn thanh”.
Giống như Lãn Lão Quái vậy...
Ngươi thực sự nghĩ rằng chỉ vì tiền tài mà ta kiên trì ngồi trước máy tính, chăm chỉ gõ chữ hết từ ngày này đến ngày khác sao?
Lãn Lão Quái ta thấp hèn như vậy à?
Mà...
Thực ra thì cũng đúng...
Cất giữ, đề cử, bình luận… hay donate gì gì đó...
Mọi người cứ nhiệt tình chút là tự dưng động lực viết truyện của ai đó chắc chắn cũng sẽ lên cao…
Ngày hai ba chương, chục ngàn chữ không phải nói chơi...
Khụ khụ, trở lại chuyện chính thì rất nhanh, giao dịch dơ bẩn… khục, bình thường giữa ba người bọn họ cũng chẳng mấy chốc mà kết thúc.
Kisaki Eri trở thành luật sư đại diện cho Tuấn Phong. Hắn cũng thuận lí thành chương trở thành một tác giả của nxb Bungei Shunju mà biên tập phụ trách cho hắn, không ai khác cũng chính là Hatano Yui.
Chỉ là lúc tan rã, lại có chút không vui, chủ yếu cũng là do bản thân Tuấn Phong.
Kisaki Eri cũng đã có ý ngỏ lời rủ hắn đi về với nàng cùng Ran, Conan vì dù sao cũng chung đường nhưng hắn lại lấy lí do có việc mà từ chối nên nàng cũng đành thôi.
Cơ bản vì hắn ngại ngùng khi đối mặt với Ran là chính...Không còn cách nào, hắn có thể tùy ý với bất kì cô gái khác, riêng với “nàng thơ” của mình thì không...
Cho tới Hatano Yui, không hiểu sao cũng đột nhiên trở nên rất xấu hổ, vội vội vàng vàng rời đi, dường như là cố tình tránh né Tuấn Phong.
Vậy nên, đường về của hắn vẫn không có ai chung lối...
Tuấn Phong khẽ thở dài, dạo này hắn có chút đắc ý mà quên mất bản thân mình :
Là tiến sĩ, thám tử, tiểu thuyết gia thì sao chứ?
Hắn vẫn chỉ là một lão già bình thường, chán nản và cô độc…
Lại còn có chút mập nữa…
Có chút uể oải đi về, cho tới khi gần đến nhà, Tuấn Phong đột nhiên phát hiện chuyện bất thường.
Chính là có một người đàn ông đang đứng trước cửa nhà hắn.
Bộ dạng to cao, tầm hơn 1m9, so với Tonoyama cũng không hề thua kém chút nào. Mặt mũi không tính bặm trợn nhưng lại có chút tàn nhẫn, hung dữ.
Tuấn Phong mơ hồ cảm thấy nguy hiểm khi đối mặt với người này nhưng không để hắn suy nghĩ nhiều, đối phương dường như cũng phát hiện ra hắn, nhanh chóng tiến lại gần.
Tuấn Phong quan sát xung quanh, vậy mà không hề có bất kì ai qua lại. Mới là hơn 12h trưa mà con đường đột nhiên đã trở nên vắng vẻ lạ thường.
Tốc độ đối phương rất nhanh, với thân hình ục ịch của mình thì Tuấn Phong khó mà chạy thoát nổi.
Chỉ là hắn cũng không định trốn tránh vì khi nãy, lúc Kisaki Eri ra tay cũng đã tặng cho hắn một món quà.
Hồi tưởng lại trong đầu, chỉ thấy đòn Ippon Seoi Nage vốn lướt qua trong nháy mắt đó giờ đã được quay chậm, hiện lên rõ mồn một trong óc của Tuấn Phong.
Năng lực quan sát, học tập mạnh đến đáng sợ của hắn chính thức phát huy tác dụng, hắn cảm giác rằng mình đã nắm giữ ngón đòn này một cách thuần thục.
Tuấn Phong âm thầm ghi nhớ, bắt đầu thủ thế, chỉ còn đợi thời cơ để thực hành...
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, người đàn ông đó chẳng mấy chốc đã tiếp cận Tuấn Phong...