Chương 15: Ảo Tưởng
Sau một đòn Ippon Seoi Nage tuyệt đẹp của Kisaki Eri, cảnh sát nhanh chóng lao vào bắt lấy Tonoyama.
Hắn cuối cùng cũng chịu khuất phục. Trong khi bị áp giải, Tonoyama đã lảm nhảm, gào thét đủ thứ.
Nguyên nhân chính vì n·ạn n·hân vốn là người tình của hắn, dạo gần đây lại liên tục giục cưới. Trong khi Tonoyama trông đô con vậy nhưng lại là kẻ sợ vợ thứ thiệt, tới mức quyết định ra tay g·iết người để vợ không phát hiện…
Tuấn Phong nghe vậy thì không nhịn được mà thở dài.
Đúng là phận làm trai, mười hai bến nước…
Cũng không phải là hắn ủng hộ hành vi của Tonoyama. Giết người vì tư lợi cá nhân thì bao giờ cũng là sai trái, trong trường hợp này lại càng có vẻ ngu ngốc.
Chỉ là nghĩ tới việc, một người vợ lại có thể bức chồng mình – người đàn ông lưng hùm vai gấu, vốn có thể đầu đội trời chân đạp đất kinh sợ tới mức này khiếm Tuấn Phong không khỏi cảm thấy có chút châm chọc.
- Tiến sĩ, không, giờ có lẽ phải gọi là “thám tử” rồi, cảm ơn, nhờ có ngài mà vụ án mới được giải quyết!
Kisaki Eri nở nụ cười xinh đẹp hướng về phía Tuấn Phong. Phối với nhan sắc cùng khí chất của nàng, trông vô cùng kiều diễm nhưng hắn lại có chút ái ngại, vô ý thức né tránh ánh mắt của Kisaki Eri.
Trải qua sự việc của Tonoyama, Tuấn Phong nhất thời đã có chút ác cảm với những phụ nữ “mạnh mẽ” như này. Tuy rằng không thể quy chụp tất cả nhưng lỡ Mori Kogoro li thân với nàng cũng vì lí do này thì sao?
Chỉ là khi nghĩ tới Ran, Tuấn Phong lại có chút xoắn xuýt...
Tiếp cận Kisaki Eri, biết đâu lại có thể khiến Ran…
Không ổn, ý thức của tiến sĩ Agasa lại bắt đầu…
Kisaki với trực giác nhạy bén của mình, như cũng hiểu ra điều gì đó, nhìn bộ dạng của Tuấn Phong, ý cười càng đậm. Nàng xưa nay rất tự tin vào bản thân mình, không muốn thua người nào cũng như để ai đó vô cớ tránh né mình...
Mà thanh tra Megure lúc này cũng tiến lại gần, mở miệng cười nói :
- Vụ án chưa bắt đầu được bao lâu mà h·ung t·hủ đã phải cúi đầu nhận tội, đúng là phong cách của tiến sĩ, phá án nhanh như chớp!
Cơ bản đều là khen ngợi Tuấn Phong. Cũng không còn cách nào, kể từ khi Kudo Shinichi m·ất t·ích, thanh tra Megure cũng mất đi chỗ dựa lớn nhất của mình, rất nhiều vụ án gần đây đều rơi vào bế tắc. May mắn là Kogoro Mori cùng tiến sĩ không hiểu sao lại đột nhiên biết phá án đã giảm thiểu rất nhiều áp lực cho hắn.
Vậy nên thanh tra Megure không tiếc chút lời chót lưỡi đầu môi này, dù sao có vẻ sẽ còn nhờ dài dài trong nay mai...
- Nào có, nào có, chỉ là trùng hợp mà thôi!
Tuấn Phong lắc đầu từ chối, xua xua tay nhưng ai cũng cười cười cho qua. Ngay cả Conan gần đó cũng âm thầm thừa nhận rằng mình lại chậm chân hơn Tuấn Phong thì càng đừng nói mọi người.
Biết giải thích là vô dụng, Tuấn Phong đành mặc kệ mọi người, dù sao con người cũng chỉ thích nhìn những gì mình muốn nhìn, tin vào những gì mình muốn tin, hắn cũng không quản được.
Lắc lắc đầu, Tuấn Phong nhanh chóng bước ra khỏi chỗ này. Không chỉ vì đây là nhà vệ sinh, lại còn đang có cái xác nằm ngay kia mà còn vì Conan.
Tuy rằng có vẻ đang nhìn hắn với ánh mắt khâm phục nhưng cứ nghĩ tới việc sau này mỗi lần gặp tên nhóc này là lại thấy n·gười c·hết thì Tuấn Phong cũng cảm thấy nhức hết cả đầu.
Hắn cũng là ông già sắp xuống lỗ rồi, không muốn ngửi mùi đất cho quen nữa đâu!
...
- Ha ha, xin lỗi đã để Yui biên tập đợi lâu!
Tuấn Phong gượng cười, có chút xấu hổ nhìn cô gái trước mặt mình. Hắn suýt chút nữa thì quên béng mất cuộc gặp dở dang này...
- Không… không sao đâu, sensei, Yui... cũng mới chỉ ngồi đợi một chút thôi...
Nàng khẽ đáp, tỏ vẻ không có vấn đề gì nhưng giọng nói lại vẫn có chút run run. Xác thực cũng là như vậy khi từ lúc Tuấn Phong đi vào cho tới giờ cũng chỉ tầm hơn chục phút là cùng.
Và tuy nói là phong tỏa hiện trường nhưng cũng không cấm hoạt động bên ngoài quán. Thấy mọi người tò mò xúm lại trước cửa rất đông, ông chủ cũng đánh bạo, vẫn cho kinh doanh tiếp, lợi nhuận trong phút chốc vậy mà tăng gấp mấy lần so với ngày bình thường.
"Đúng là có kẻ gặp họa thì cũng sẽ có người phát tài..."
Tuấn Phong âm thầm cảm khái.
Phát hiện Hatano Yui biểu hiện có chút không đúng, nhớ ra lời trêu đùa lúc nãy về Junko Furuta cùng vụ án xảy ra trước mắt. Cân nhắc tới tính cách của nàng, hắn không khỏi cười khổ, lên tiếng an ủi:
- Yui biên tập chớ lo, cảnh sát xử lí vụ án này nhanh chóng như vậy thì chứng tỏ nghiệp vụ đã tăng lên rất nhiều, sẽ không để những chuyện đáng tiếc như này xảy ra nữa đâu!
Lần này là thực tâm Tuấn Phong muốn vậy chứ không đơn thuần là ngại ngùng cùng già mồm nữa. Dù sao thì đối với cả xã hội, một tập thể cảnh sát có năng lực vẫn tốt hơn là vài ba thám tử nổi danh.
- Cảm ơn sensei, Yui hiểu rồi...
Quả nhiên, Hatano Yui nghe Tuấn Phong nói vậy cũng đã trở nên an tâm hơn rất nhiều. Nàng cũng rất lo sợ rằng không biết ngày nào, mình sẽ trở thành một cỗ t·hi t·hể như vậy.
Không phải hoàn toàn do s·ợ c·hết mà còn vì rất nhiều điều nàng chưa làm, nếm trải được. Từ sự nghiệp vừa mới khởi sắc, cho tới việc lo cho bố mẹ, rồi tình yêu, hạnh phúc của đời mình...
Hatano Yui chợt cảm thấy trước đây mình đã bỏ bê quá nhiều việc, nếu không mau chóng làm gì đó, rất có thể nàng sẽ đột ngột rời khỏi thế gian này mà vẫn sẽ để lại vô số tiếc nuối…
Cho tới Tuấn Phong dường như cũng đang nghĩ tới điều gì.
Chính là về thế giới này, nếu hắn là người điều hành cả đất nước, qua một đêm, đột nhiên nghe được báo cáo rằng gần như tất cả các cảnh sát bỗng dưng lại không thể phá án được nữa.
Kiểu như vụ án mà cảnh sát chịu trách nhiệm thường xuyên đi vào ngõ cụt, kéo theo đó là tỉ lệ t·ội p·hạm gia tăng cùng với sự xuất hiện của những thám tử có hiệu suất phá án cao đến rợn người.
Vậy hắn sẽ làm gì?
Tất nhiên là sẽ ra sức tuyên truyền truyền, lăng xê các thám tử đó!
Từ báo đài, TV cho tới các hạng mục giải trí như phim, kịch, sách, truyện,... biến thám tử trở thành một thứ gì đó mà mọi người đều muốn hướng tới. Nói cách khác là “tẩy não” khiến mọi người khi trông thấy các vụ án liên tiếp xảy ra mà lại toàn là do các thám tử phá được thì phản ứng đầu tiên sẽ là :
“Oa, thám tử thật tài giỏi, đẹp trai!”
“Ta cũng muốn trở thành thám tử!”
Chứ không phải :
“Lại có n·gười c·hết ư? Không được, xã hội này quá nguy hiểm, đáng sợ,.. Chính phủ không kiểm soát được tình hình sao?”
“Lại là thám tử phá án à? Thế chúng ta đóng thuế cho cảnh sát để làm cái gì?”
Càng nghĩ, Tuấn Phong càng cảm thấy không rét mà run. Bởi lẽ, thực chất, hắn vẫn luôn coi thường thế giới này.
Không chỉ là do người từ tương lai, hiện đại xuyên về thời quá khứ lạc hậu hơn mà còn vì chứng kiến cảnh tượng một tên nhóc cấp 3 lại được tôn lên làm “vị cứu tinh” của cả giới cảnh sát Nhật.
Bình thường không biểu hiện ra gì nhưng trong thâm tâm hắn vẫn luôn âm thầm cười nhạo tất cả. Chính là cảm giác ưu việt “thế gian đều say, mình ta tỉnh”...
Giờ ngẫm nghĩ lại, sự lố bịch của thế giới này nói chung hay Nhật Bản nói riêng có lẽ đều đã nằm trong tính toán hết cả rồi. Vẫn luôn luôn có những thành phần tinh anh đứng đầu lãnh đạo thì xã hội này mới vận hành, duy trì được.
Cho dù đó là thế giới nhị thế nguyên giả tưởng cũng không ngoại lệ!
Đồng nghĩa với đó, “Tổ chức áo đen” - đại biểu cho tội ác ở đây chắc chắn cũng không đơn giản...
Nghĩ tới đây, mặt già của Tuấn Phong liền đỏ ửng. Đã có lúc, hắn từng ảo tưởng rằng sẽ tự mình b·ắn h·ạ Gin, vặn nhẹ cái đầu của Vodka cho tên nhóc Conan kia lác mắt chơi...
Sự thực thì bọn chúng không tìm Tuấn Phong gây phiền phức cũng đã là phúc tổ 70 đời rồi…
Ngay lúc Tuấn Phong đang thầm hô may mắn, một bóng hình xinh đẹp đã xuất hiện trước mặt hắn…
Là nàng…