Chương 14: Nai xừ
“Tách, tách!”
Tiếng máy ảnh liên tục vang lên cùng với những nhân viên điều tra nhanh chóng đi qua đi lại công tác.
Căn phòng vẻn vẹn mấy mét vuông, hơn chục phút trước còn là nơi mọi người phát tiết nỗi buồn giờ đã trở thành hiện trường của một vụ g·iết người.
Himeno YaYoi, 24 tuổi, hành nghề tự do, người phụ nữ mà Conan thấy lúc đầu giờ đã nằm gục trong vũng máu.
Một nhát dao vào tim, cổ có vết hằn in sâu trên da thịt. Từ lượng máu có thể đoán được dường như là h·ung t·hủ s·iết c·ổ n·ạn n·hân đến b·ất t·ỉnh sau đó mới dùng dao đ·âm c·hết. Đồ đạc bị lục tung, ví trống không, cửa sổ toilet mở, n·ạn n·hân lại nằm chắn ngang cửa vào.
Có vẻ như là một vụ c·ướp đoạt được chủ mưu từ trước và giờ h·ung t·hủ đã theo hướng cửa sổ mà cao chạy xa bay.
Chỉ là thanh tra Megure ở một bên cũng không vội vàng kết luận lung tung như mọi khi mà nhìn về phía Tuấn Phong, ánh mắt tràn đầymong chờ cùng khích lệ.
Một lần ăn quả ngọt cũng khiến vị thanh tra này có phần nhớ mãi không quên.
Tuấn Phong thì không biết làm sao, nhìn nhìn t·hi t·hể lại nhìn nhìn Conan chạy đông chạy tây khắp nơi để tìm kiếm manh mối kia.
Tên nhóc này vừa mới trông thấy vụ án thì đã vứt chuyện của Ran ra sau đầu rồi…
Rất nhanh, dưới sự trợ giúp của thám tử học sinh thiên tài này, không mất bao lâu, cảnh sát đã khoanh vùng được 4 n·ghi p·hạm – những người đã đi vào toilet trước khi x·ảy r·a á·n m·ạng.
Đây là toilet chung, nam nữ đều vào được nên n·ghi p·hạm cũng rất lẫn lộn :
Sumeragi Yuichi, thanh niên râu ria lởm chởm, là sinh viên tới đây để viết luận văn.
Tonoyama Juzo, khách quen của quán, đến đây tán gẫu với ông chủ.
Wakaoji Shiro, tới đây vì có hẹn với một cô gái, là người cuối cùng bước vào và phát hiện ra vũng máu tràn ra ngoài cửa .
Cho tới người cuối cùng, cũng chính là một người quen mà Tuấn Phong đang đứng trò chuyện cùng.
Kisaki Eri - mẹ của Ran đồng thời là vợ tên thám tử râu kẽm kia. Nàng giờ đây đang quăng ánh mắt sắc bén của mình về phía Tuấn Phong, có chút tò mò nói:
- Không ngờ lại gặp tiến sĩ ở đây đấy, bao lâu không gặp mà giờ, có vẻ như tiến sĩ cũng đã trở thành thám tử giống ông chồng “quý hóa” của tôi rồi...
Tuấn Phong thì gãi gãi đầu, gượng cười như để che dấu đi sự lúng túng của mình:
- Ha ha, cũng chỉ là trùng hợp thôi, ha ha…
Không còn cách nào, khí thế của một nữ vương luật sư là rất kinh khủng. Ở kiếp trước, hắn cũng chỉ thấy nó trên người những phụ nữ thành đạt, cực kì tài giỏi, một mình có thể tự đảm đương một phía. Hiển nhiên, Kisaki Eri cũng là người như vậy.
Giờ phút này, Tuấn Phong cảm thấy rất bội phục Mori Kogoro khi có thể chinh phục được một người phụ nữ mạnh mẽ như thế này. Không chỉ vì rất khó mà còn là vấn đề chung sống được với nhau dù rằng giờ cả hai đã tạm thời li thân.
Hắn cũng không còn cảm thấy ghen tị với Mori Kogoro nữa, Tuấn Phong vẫn là ưa thích mẫu phụ nữ hiền thục, dịu dàng, ôn nhu hơn một chút...
Kiểu như Ran…
Không ổn, ý thức của tiến sĩ Agasa lại bắt đầu…
Nhưng mà… gọi tên râu kẽm đó là bố vợ…
Dường như cũng không phải là không được…
Lắc lắc đầu, cố đuổi đi những suy nghĩ có phần “nguy hiểm” đó, Tuấn Phong nhất thời lại càng lúng túng, nhanh chóng tránh đi ánh mắt của Kisaki Eri.
Kisaki Eri cũng không biết những suy nghĩ trong đầu Tuấn Phong, thấy hắn có phần chật vật trốn tránh mình, không hiểu thấu có chút thú vị, phì cười nói :
- Vậy tiến sĩ nghĩ sao về vụ án này đây? Ngài xem tôi có giống như h·ung t·hủ không?
Có bậc thang đi xuống, Tuấn Phong đương nhiên là cũng không muốn buông :
- Khụ khụ, ta cũng có chút ý nghĩ rồi…
Mà vụ án, đến lúc nãy cũng đã có manh mối mới. Conan nhanh chóng khám phá ra rằng sau khi gây án xong, h·ung t·hủ có lẽ đã trèo qua khoảng trống giữa vách của toilet với trần nhà để trở lại quán, ngụy trang như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khoảng trống khá nhỏ, trong 4 n·ghi p·hạm chỉ có Sumeragi Yuichi cùng Kisaki Eri là có thể trèo qua được. Cảnh sát cũng vừa tìm được một sợi dây nhỏ ở chỗ ngồi của thanh niên sinh viên kia.
Tất nhiên là hắn cũng hết lời giải thích rằng đó chỉ là dây buộc sách vở nhưng con dao là hung khí g·iết người kia vốn dĩ cũng chỉ để gọt hoa quả.
Cho nên, mọi đầu mâu gần như đã trực chỉ vào Sumeragi Yuichi, tố cáo hắn là kẻ g·iết người.
Conan tuy cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm nhưng vẫn chưa biết đó là điều gì. Linh cảm mách bảo hắn đây không phải là kẻ g·iết người nhưng bằng chứng hiện tại lại đúng là như vậy.
Tuấn Phong cũng có cùng suy nghĩ với Conan nhưng hắn cũng không khổ não nhiều như vậy.
Quan sát qua t·hi t·hể, hắn cũng cơ bản biết rõ về n·ạn n·hân. Ăn mặc thời trang, ưa thích chưng diện, nghề nghiệp tự do nói cho cùng là thất nghiệp, vậy phải quen ai đó có thể bao nuôi.
Nhìn lại thanh niên kia, quần áo bình thường, đầu tóc có chút um tùm, râu ria lởm chởm. Là loại sinh viên nghèo, lười chăm sóc bản thân, quan tâm nhiều đến việc học thì làm sao quen được cô gái như vậy?
Cùng với quan sát nét mặt thanh niên đó lúc phủ nhận mình không phải là kẻ g·iết người thì Tuấn Phong cảm thấy rằng đó là nói thật.
Chỉ còn 3 người kia...
Kisaki Eri thì thôi đi. Nếu muốn nàng có hơn trăm cách từ nhục nhã đến bí mật thủ tiêu n·ạn n·hân, việc gì phải chọn kiểu cấp thấp nhất, nguy hiểm nhất là tự tay g·iết người như thế này.
Còn lại hai người, Tuấn Phong cũng chưa kịp nghĩ gì nhiều, tùy ý hỏi người đàn ông lực lưỡng đang đứng trước mặt mình, cũng chính là Tonoyoma, người quen của chủ quán:
- Này, anh bạn, không phiền thì cho hỏi chút sao lại quấn băng ở ngón giữa như này vậy?
Là ngón giữa, cũng không phải chân giữa…
Chính là chỗ có cái tiêu chí dựng thẳng đứng lên, ngôn ngữ quốc tế mà ai cũng hiểu “F*ck you!”
Tuấn Phong cũng chính là thấy có chút lạ mà thuận miệng hỏi.
Chẳng lẽ tên này lại giơ ngón tay thối lên với người khác rồi đánn nhau?
Nhưng nhìn thân hình 1m9 to cao, cơ bắp cuồn cuộn này thì… khủng long đại chiến à?
Chủ yếu vẫn là do hắn suy nghĩ linh tinh thôi...
Tonoyoma có chút không ngờ khi Tuấn Phong hỏi vậy, nhưng rất nhanh cười cười mà đáp rằng:
- Ha ha, tôi b·ị t·hương là do chơi bóng bầu dục thôi, thế nên mới không đeo được nhẫn cưới đấy...
Nói được nửa chừng, hắn bỗng dưng im bặt, giật mình giấu tay đi.
Mà Conan, theo hướng nhìn về phía ngón tay đó, như nhớ ra điều gì, vô ý thức hỏi :
- Nhẫn cưới thì phải đeo ở ngón áp út trái chứ?
- Ta,.. ta…
Tonoyama bất chợt ngập ngừng, không nói nên lời nữa.
Tuấn Phong thấy vậy cũng bắt đầu ngẩn người ra, hắn chỉ là tùy ý hỏi thôi, còn đang định suy luận tiếp để phá án đây.
Vậy mà… hình như… đoán trúng rồi…
Conan cũng định thần lại, cả vụ án như mở ra trong đầu hắn, giả vờ ngây thơ hỏi:
- Cháu nhớ không nhầm thì ban đầu bác cũng đeo nó ở ngón áp út mà… Hay là… bác đã tháo nó ra ở đâu? Trong toilet chẳng hạn?
Thanh tra Megure đứng bên cạnh trừng mắt nhìn Tonoyama :
- Tonoyoma, không ngại thì cho chúng tôi kiểm tra xem dây băng y tế đó của anh được không?
Kisaki Erri ở một bên, như cũng hiểu ra điều gì, có phần chế giễu mà nói rằng :
- Không có vấn đề gì sao, Tonoyama. Tôi là luật sư đây, lát nữa ở trong đồn, biết đâu anh cũng sẽ cần đấy…
Lời này của Kisaki Eri như giọt nước làm tràn li, khiến Tonoyama từ nãy giờ vẫn đang che che giấu giấu bàn tay, khuôn mặt tái nhợt.
Hắn bỗng xoay người, hướng thẳng về phía Tuấn Phong giờ vẫn đang đứng cạnh Kisaki Eri, ánh mắt tràn đầy hốt hoảng lại có phần điên cuồng :
- Tất cả cũng tại ngươi…
Thanh tra Megure lập tức phản ứng lại, thét lớn :
- Bắt lấy hắn!
Hai viên cảnh sát gần đó lập tức lao tới khống chế Tonoyam nhưng với thân hình lực lưỡng của mình, hắn khẽ giãy tay cũng dễ dàng thoát ra được. Chỉ cách vài sải chân, Tuấn Phong giờ sắp phải một mình đối mặt với đối phương.
Nhìn lại cả hai, đã thấy được sự chênh lệch đến đáng kể. Tonoyama cao hơn hẳn Tuấn Phong một cái đầu, thân hình do bẩm sinh với tập bóng bầu dục nên rất cường tráng.
Ngược lại, Tuấn Phong thì già yếu, bụng phệ, còn có chút mập...
Không có thời gian để nghĩ nhiều, Tuấn Phong giơ hai bàn tay lên, nắm lại, cúi đầu, che trước miệng. Hắn theo bản năng hình thành một tư thế boxing mà mình đã từng gặp ở đâu đó.
Tuấn Phong bỗng chốc cảm thấy máu nóng mình sục sôi lên.
Thượng Đế trao cho con người bàn tay không chỉ để nắm!
Nó, còn dùng để chiến đấu!
Tonoyama như con bò điên lao tới cũng cảm nhận được điều gì, giơ cao cánh tay lên, vung mạnh nhằm thẳng về phía Tuấn Phong nhưng một thân ảnh xinh đẹp đã đột ngột chắn ở trước mặt hắn :
Hai tay ôm gọn lấy bàn tay đang sắp sửa giáng mạnh xuống, xoay người, hất chân vào trụ lực của đối phương, mượn lực quăng Tonoyama qua đầu, quật thẳng xuống đất.
Tuấn Phong ở bên cạnh cũng chỉ kịp nghĩ :
“Nice!”