Chương 13: Vận mệnh
“Cafe Royal”
Một ông chú trung niên, dường như là chủ tiệm, đang pha chế ở quầy, bên cạnh đó là một cô bé, mặt lốm đốm tàn nhang, có lẽ là học sinh cấp 3 đang làm thêm ở chỗ này.
Đây là một tiệm cà phê rất bình thường, có thể thấy ở bất cứ đâu trong khu phố Beika sầm uất này...
Conan thì không nghĩ như vậy, tiệm cà phê này chắc chắn không bình thường!
Chuyện này còn phải nói từ sáng nay, khi Conan biết tiểu thư Ran của mình có cuộc hẹn với một người rất quan trọng.
Là ai? Kudo Shinichi à?
Ồ, Shinichi, người bạn thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ với Ran, có mối quan hệ vô cùng thân thiết với cô, Ran đi hẹn hò với Shinichi cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như Conan không sực nhớ ra rằng mình mới là Shinichi đang bị thu nhỏ…
Cho nên, việc này tuyệt đối có vấn đề!
Tiệm cà phê này, nơi diễn ra cuộc gặp bí ẩn đó, cũng không đơn giản như bề ngoài vậy…
Conan cũng không biết rằng chỉ riêng việc mình đến đây đã đủ để khiến nơi này trở nên vô cùng đặc biệt rồi.
Là đặc biệt xui xẻo…
Tên nhóc Conan mặt dày mày dạn đi theo Ran, hắn mới không thừa nhận rằng mình đang ghen đâu. Ran thấy vậy thì đành phải ra ngoài, đi mua bánh kem ở cửa tiệm đối diện để dỗ tên nhóc phiền phức này về nhà.
Conan nhân cơ hội đó mà quan sát xem rằng liệu ai là người quan trọng tới mức để Ran phải nói dối mà lén lút đi gặp vậy?
Hắn nhanh chóng loại bỏ người phụ nữ vừa bước vào quán, trông có vẻ đanh đá kia, Conan cũng không nghĩ rằng Ran có chút sở thích kì quái nào đó…
Một người đàn ông, là sinh viên đến đây tìm chỗ yên tĩnh để viết bài luận : loại!
Với đầu óc khô khan, suốt ngày chỉ biết đến trinh thám như Conan cũng thấy rằng chẳng ai đi hẹn hò lại mang theo luận văn để viết cả.
Lại có người bước vào, lần này là hai người phụ nữ : một cô gái, có vẻ còn khá trẻ, đeo cặp kính dày cộp, ăn mặc trông khá quê mùa. Dường như cũng có cuộc hẹn nhưng Conan nhanh chóng bị người phụ nữ còn lại thu hút sự chú ý. Người này rất xinh đẹp, lại còn là một luật sư nữa.
“Ran có việc gì cần gặp luật sư chứ?” Conanthầm nghĩ trong khi lén quan sát người đó nhưng ngay lập tức giật mình mà rụt người lại ngay.
Hắn bị phát hiện!
Không biết tại sao, khi đối diện với ánh mắt của người phụ nữ đó, Conan chợt cảm thấy ái ngại vô cùng, theo bản năng, hắn chỉ muốn tránh xa người đó ra.
Cúi đầu né đi một lúc, lát sau, Conan lại len lén ngẩng mặt lên, liếc nhìn ra ngoài cửa rồi mắt chữ O, mồm chữ A khi trông thấy người vừa bước vào :
Già, hói đầu, bụng phệ...
Một suy nghĩ có phần đáng sợ len lỏi trong tâm trí Conan :
“Chẳng lẽ Ran với ….”
Lúc này, khuôn mặt Tuấn Phong vốn đang tràn đầy vui vẻ vì tác phẩm đầu tiên của mình sắp được xuất bản nhưng khi trông thấy một tên nhóc mặc âu phục, thắt nơ, đeo cặp kính to xuất hiện trước mắt mình thì...
Hắn chỉ muốn đè tên nhóc này xuống đất mà ma sát… khụ, khụ... chất vấn rằng :
Ngươi có biết hôm nay là ngày vui của người khác không hả?
Ngươi có biết là chỉ cần ngươi ở yên một chỗ là thế giới này sẽ hòa bình không?
Ngươi có biết ...xxx...
Hàng loạt câu hỏi thấu tâm can liên tục xuất hiện nhưng cuối cùng chỉ hóa thành sự bất lực...
Tên nhóc kia thì vẫn chưa ý thức được sự tồn tại của mình là sai lầm cỡ nào, mắt cá c·hết nhìn chăm chăm Tuấn Phong như đang muốn xác nhận điều gì đó :
- Tiến sĩ, sao bác lại ở đây?
- Tại sao ta không thể ở đây?
…….
- Được rồi, được rồi, không chơi đùa với nhóc nữa, ta tới đây tất nhiên là có hẹn rồi!
Như để chứng minh lời nói của mình là thật, Tuấn Phong lôi điện thoại ra, nháy máy cho ai đó. Theo đó, một người trong góc, là cô gái có vẻ quê mùa mà Conan trông thấy lúc nãy kia, cũng đang nhấc điện thoại lên để bắt máy.
Conan thấy thế thì không khỏi có chút tâm tư mà nhìn về phía Tuấn Phong, tuy rằng trong đầu toàn là trinh thám nhưng tên nhóc này vẫn là một học sinh cấp 3 hàng thật giá thật.
Mấy chuyện này, hắn vẫn hiểu chút chút...
Tuấn Phong như hiểu được ý nghĩ của Conan, không khỏi ho khan liên tục, thuận tiện gõ cái đầu của hắn :
- Khụ, khụ, nhóc đừng có nhìn ta bằng ánh mắt bỉ ổi đó có được không? Chúng ta tới đây là để bàn công chuyện, không phải mấy chuyện vớ vẩn kia…
Lại gõ gõ thêm mấy cái nữa thì Tuấn Phong mới bỏ tên nhóc Conan đang có phần u oán nhìn mình sang một bên, hắn nhanh chóng tiến về phía cô gái đang ngồi trong góc quán cà phê kia.
- Xin chào, liệu cô có phải là biên tập HatanoYui của nxb Bungei Shunju?
- A, vâng, là tôi đây!
Đối phương có chút giật mình mà đứng dậy, luống cuống quá thậm chí còn va vào chồng giấy trên bàn khiến chúng rơi lả tả.
Tuấn Phong thấy vậy liền cười khổ. Hắn vốn định đề nghị rời đi địa điểm có phần “rắc rối và nguy hiểm” này nhưng xem ra đây cũng là một người mới, đường đột vậy lại càng khiến người ta căng thẳng thêm.
Chỉ có thể cầu mong tên nhóc Conan kia mất linh một hôm…
Biết đâu đấy, ừ, không có Mori Kogoro đi cùng thì nhỡ đâu mọi chuyện sẽ khác...
Ôm tâm lí may mắn cùng với ý định chiếu cố người mới, Tuấn Phong vui vẻ ngồi xuống bắt chuyện làm quen. Hắn liên tục nói những chuyện trên trời dưới bể, không đâu vào đâu để trấn an cô gái này.
Yui Hatano nhờ đó cũng cảm thấy không còn hồi hộp nữa.
Nàng rất cảm kích nhìn về phía Tuấn Phong, dù không quá rõ ràng nhưng nàng biết đây là do đối phương mà bản thân mình mới bình tĩnh trở lại.
Dù rằng đã chuẩn bị cả đêm qua nhưng đến khi bước vào thực tế thì cô lại vô cùng luống cuống. Chỉ có thể nói là giữa lí thuyết và thực hành vẫn luôn có một khoảng cách không nhỏ.
Ổn định trở lại, Yui Hatano bắt đầu nói tới hợp đồng :
- Nhà xuất bản chúng ta đã quyết định rằng tác phẩm của ngài sẽ được….
Nàng liên tục nói một hồi, cảm thấy ngoại trừ ban đầu có chút kinh ngạc ra thì sau đó đối phương đều ậm ừ, dường như có vẻ không quan tâm lắm.
Sự thực thì Tuấn Phong cũng không ngờ là nhìn viết tiểu thuyết như vậy mà kiếm cũng không ít. Ngoài hơn 1.600.000 triệu yên nhận cứng ra thì còn 9% lợi nhuận được chia sau xuất bản nữa.
Cơ hồ đã hồi được vài phần số tiền mà hắn tiêu xài trong mấy ngày nay rồi. Chỉ là Tuấn Phong cũng không để ý vấn đề này cho lắm, hắn đang cần biết là bao giờ mới có thể xuất bản được.
Ngay khi Tuấn Phong định hỏi vậy thì đối phương đột nhiên hỏi ngược lại hắn, giọng nói có chút ngập ngừng :
- Sensei, Yui không biết… không biết… tại sao ngài.. lại viết 1 quyển tiểu thuyết... như vậy…?
Tuấn Phong có chút nghi hoặc nhìn lại, nàng dường như cũng nhận thấy thế, như một con thú nhỏ b·ị b·ắt, rụt người lại, lắp bắp nói:
- Quên đi, quên đi… ngài, ngài... hãy coi như ta chưa từng nói gì cả…
Lúc này, Tuấn Phong cũng hơi lúng túng, việc này đối với hắn chẳng có gì nhưng cũng không thể nói cảm hứng đến từ một bé “loli”… khục, một cô bé được… Hắn cũng không muốn bị “hiểu nhầm” như nhân vật trong tiểu thuyết.
Trầm ngâm trong chốc lát, như nghĩ ra điều gì, Tuấn Phong có phần nghiêm túc mà nhìn về phía Yui:
- Chuyện này phải nói đến từ… khục, Yui biên tập có biết vụ án của Junko Furuta chứ?
Yui dường như nghĩ đến thứ gì, khuôn mặt chợt tái nhợt, không còn một chút máu. Tuấn Phong cũng là gần nhất mày mò internet mà thấy lại vụ án từng đọc qua ở kiếp trước này vậy mà đã xuất hiện tại đây.
- Bắt được thủ phạm rồi thì sao chứ? Bản án chẳng là gì so với những điều chúng gây ra!
- Tiểu thuyết trinh thám truyền thống cũng là vậy, suy luận đặc sắc, đấu trí đấu dũng thì sao chứ? Cũng chỉ mang lại niềm vui, sự thỏa mãn nhất thời…
- Ta muốn viết ra một thứ có thể phản ánh một vài vấn đề xã hội thực tế, có thể khiến mọi người suy nghĩ, trăn trở vì nó, dù chỉ một chút, chứ không phải xem xong rồi cứ thế mà thôi...
Tuấn Phong trầm giọng nói, xém chút nữa thì chính bản thân hắn cũng tin là mục đích viết tiểu thuyết của mình vốn cao thượng đến như vậy nếu không có một tiếng thét lớn vang lên…
Dường như là từ phòng vệ sinh, mọi người bắt đầu ồn ã, nhốn nháo hết cả.
Tuấn Phong thì nghĩ đến điều gì đó, chợt nhức đầu. Hắn không nhịn được mà vỗ trán, khẽ lẩm bẩm :
- Lại nữa rồi, biết ngay mà!
Vận mệnh đã được an bài...