Chương 12: Hẹn gặp
Sáng hôm sau, nhà xuất bản Bungei Shunju.
Yui có chút do dự đứng trước cửa văn phòng của tổng biên tập, nàng đã trăn trở suốt cả đêm hôm qua. Cho đến bây giờ, Yui vẫn chưa có thể chắc chắn được ý nghĩ của mình. Chỉ là, sau một lúc đi qua đi lại, dường như đã hạ được quyết tâm nào đó.
Lắc lắc đầu, chỉnh sơ lại bộ dáng, nàng nhanh chóng bước vào văn phòng cùng với tập bản thảo mới được in ra trên tay, nhẹ nhàng đặt nó trên mặt bàn rồi đứng lách sang một bên.
Người đàn ông trung niên, đeo một cặp kính tròn, bề ngoài trông có vẻ nho nhã, lẳng lặng nâng lên tập bản thảo, chăm chú đọc. Cả quá trình này, không ai nói một lời, mọi thứ đều vô cùng yên ắng, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng lật sách đều đều.
Một lúc sau, dường như đã đọc hết, có chút trầm ngâm, người trung niên kia mới bắt đầu nói, giọng khá bình thản, không có gì lạ :
- 8.000 yên mỗi trang, phân chia 9% lợi nhuận...
Yui vẫn kiên nhẫn đứng im bên cạnh từ nãy đến giờ như hiểu được điều gì đó, cúi người, cầm lấy tập bản thảo nhanh chóng đi ra ngoài. Người kia khẽ gật đầu, căn phòng lại trở nên yên tĩnh như trước.
Yui thì nhìn tập bản thảo trên tay một cách đầy khó xử. Trong thâm tâm, nàng rất vui mừng vì cuốn sách đầu tiên mình xét duyệt đã được thông qua
Mà lại, dựa trên lời nói của tổng biên tập, đây còn là một tác phẩm được đánh giá rất cao, chí ít là trên phương diện buôn bán sẽ không có bất kì đáng ngại nào.
Nhưng một phần, nàng vẫn cực kì bài xích nó...
- YuYu, như thế nào rồi?
Một âm thanh vang lên đánh thức Yui khỏi những suy nghĩ lung tung.
Định thần nhìn lại, đây cũng là một cô gái, trông lớn hơn Yui một chút, bề ngoài có chút mập mạp, trên mặt lấm tấm tàn nhang đang cười híp mắt nhìn nàng.
Đây là Aida Fukumi, một đồng nghiệp cũng là một trong số những người bạn hiếm hoi của Yui ở nhà xuất bản này. Trong mấy năm làm việc vặt, một phần chính là nhờ có Fukumi giúp đỡ, làm bạn mà Yui mới có thể kiên trì đến bây giờ.
Cho tới việc vào văn phòng tổng biên tập lúc nãy, cũng chính Fukumi bảo Yui về nguyên tắc làm việc của tổng biên mới có thể khiến nàng không gặp lúng túng khi lần đầu bước vào.
- Cảm ơn Fukumi-chan, của ta đã được thông qua rồi!
- Tốt thật đấy YuYu, nhớ lúc đó ta cũng là phải lần thứ 5 hay 6 gì đấy thì mới được duyệt, thế tổng biên tập đánh giá như thế nào?
- Là 8.000 yên/ trang, 9% lợi nhuận, Fukumi-san...
Yui máy móc lặp lại lời ban nãy của tổng biên, Fukumi ở bên cạnh thì đã kinh ngạc đến mức hai mắt ti hí mở to ra, vui mừng, lại có phần không dám tin tưởng :
- Thật sự? Vậy thì YuYu đúng là quá may mắn rồi!
Cũng không trách Fukumi kinh ngạc đến như vậy vì điều kiện cỡ đó đã không kém bất kì một tác gia lâu năm nào.
Phải biết, bình thường một tác giả mới thì mỗi trang bản thảo cũng chỉ tầm 4.000 yên/trang, tức là với độ dài trung bình 300 trang thì sẽ được trả cứng trước 1.200.000 yên.
Sau đó, tùy theo lượng tiêu thụ sẽ được trả thêm, thông thường dao động từ 6% - 8% hơn nữa, muốn tăng thêm dù chỉ 1% thì cũng phải là tác giả danh tiếng, đã xuất bản chí ít 2 cuốn sách trở lên. Đừng coi thường vài % này, khi số lượng sách từ chục ngàn cuốn trở lên thì nó sẽ trở thành một khoản không hề nhỏ.
Nhưng Fukumi cũng cảm giác thần sắc của Yui có chút không đúng lắm, chau mày hỏi :
- YuYu à, sao ta cảm giác ngươi có chút lạ vậy, không vui mừng sao?
- Không,.. cũng không phải đâu Fukumi-chan à…
Yui cúi đầu, có chút né tránh ánh mắt của Fukumi.
Mà Fukumi, dường như hiểu được điều gì, nhanh chóng nhìn vào tập bản thảo trên tay của nàng, cười híp mắt nói:
- Chẳng lẽ là tác phẩm này có gì làm YuYu nhà ta phiền lòng sao? Không ngại cho ta mượn xem một chút chứ?
Yui cũng không tiện từ chối khuê mật này của mình, đưa cho Fukumi xem, nàng như bỏ đi được chút gì đó.
Không biết nghĩ thế nào, Yui bất giác lấy chiếc điện thoại trong túi mình ra, kiểu dáng cũ kỹ, đã sờn tróc vì dùng quá lâu, vô ý thức bấm lấy số điện thoại vừa mới được lưu, “Agasa Hiroshi”.
“ Tít...tít...tít”
Tuấn Phong nghe tiếng rung rung, mò lấy điện thoại ở trong người.
Hai ngày nay, sau khi viết xong tiểu thuyết, Tuấn Phong cũng vô cùng nhàn nhã, cuộc sống của người già vốn dĩ là như vậy.
Trước đây thì tiến sĩ Agasa vẫn luôn trầm mê vào việc nghiên cứu. Cho đến bây giờ, với Tuấn Phong thì là đi ăn, xem phim… thỉnh thoảng chơi đùa chút với cô bé Ayumi...
Trong mấy ngày nay, gắn cũng đã sắp xếp bỏ con xe cũ kĩ kia của mình, không còn cách nào khác, thứ đồ kia cũng không phải là loại dành cho người hiện đại đi.
Mercedes-Benz SL55 AMG - chiếc xe vượt thời gian!
Ở trong thế giới này, nó là tiếp cận với thời đại trước kia của hắn nhất. Tuy rằng nó cũng hô biến hơn nửa số tiền tiết kiệm của tiến sĩ Agasa nhưng Tuấn Phong cảm thấy rất đáng giá.
Người sống là phải biết hưởng thụ, Tuấn Phong cũng không muốn kiếp này của mình có bất kì điều gì phải tiếc nuối nữa. Nên tối đến, hắn lại lái xe dạo một vòng quanh Tokyo, lên phố lớn mà ngắm nhìn mọi thứ, cảm nhận cuộc sống về đêm rực rỡ sắc màu, muôn hình muôn vẻ ở nơi đây.
Cảm giác còn thật sảng cmn khoái!
Cũng có không ít những thiếu nữ trẻ trung nhìn thấy Tuấn Phong như vậy liên tục đưa ra những tín hiệu “mờ ám”...
Tuấn Phong biểu thị hắn là con người của gia đình, tuyệt đối không thể xâm nhập sâu với những cô gái xa lạ được!
Nhưng giao lưu một chút ở “bên ngoài” thì vẫn có thể…
Bóp bóp, sờ sờ, mó mó chút gì đó...
Khục, nói tóm lại là đồng chí Tuấn Phong của chúng ta trải qua cuộc sống tuổi già tương đối đặc sắc, sung sướng...
- Alo, xin hỏi ai đấy?
Trở lại thì Tuấn Phong đang trả lời điện thoại nhưng đầu dây bên kia vẫn chưa có tiếng đáp lại.
Chần chờ trong chốc lát, ngay khi hắn đang định cúp máy thì mới có tiếng phản hồi :
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi có chút mất tập trung... Tôi là biên tập viên của nxb Bungei Shunju, xin hỏi ngài có phải là tác giả của “Kẻ Bất Dung Thứ” sao?
Đầu dây bên kia, Yui định thần lại, có chút vội vàng trả lời, nàng âm thầm trách cứ chính mình.
“Nhà xuất bản, à thì ra là...” Tuấn Phong như nhớ tới điều gì.
Thú thực là sau khi viết xong, nghỉ xả hơi, ăn chơi mấy ngày, hắn đã có chút quên khuấy mất chuyện này.
Có chút xấu hổ, Tuấn Phong gãi gãi đầu nói :
- Vâng, đúng là ta, xin hỏi có chuyện gì…
- Chính là về việc tác phẩm “Kẻ Bất Dung Thứ” của ngài đã thông qua xét duyệt, liệu ngài có thể bớt chút thời gian gặp mặt để có thể bàn bạc kĩ lưỡng hơn về chuyện này được không?”
Yui có chút là lạ mà nói điều này...
Bên kia, Tuấn Phong nghe vậy thì liền vui mừng, sảng khoái nói :
- Ta dạo này cũng rất rảnh rỗi...
- Vậy ngài xem địa điểm này...giờ này… có được không?
- Nhất trí, không thành vấn đề!
- Vậy thì… hẹn gặp lại ngài, sensei...
Buông điện thoại xuống, Yui Hatano liền thở ra một hơi.
Lúc này, Fukumi ở bên cạnh, khi thì cau mày, khi lại có chút suy ngẫm, dường như vẫn còn đang đắm chìm trong tác phẩm. Yui cũng không đành lòng quấy rầy, lẳng lặng đứng ở một bên mà chờ đợi.
Một lúc sau, khuôn mặt Fukumi có chút tái nhợt, mắt rung rung, híp híp lại, đồng tình nhìn về phía Yui :
- Giờ ta đã hiểu tại sao YuYu lại kì lạ như vậy rồi…Dạng này, có lẽ là ngươi cũng sẽ không thích...
Yui không hiểu thấu có chút vui vui, như tìm được “người bị hại” cùng cảnh ngộ, đồng thời cũng cảm thấy rất xấu hổ, bởi lẽ như vậy thì không khác nào là một biên tập lại đi ghét bỏ tác phẩm mà mình chịu trách nhiệm cả…
Đáng lẽ Yui còn phải mang ơn vì chính nhờ đối phương mà nàng mới có việc để làm. Nhưng chính vậy, càng khiến nàng lại cảm thấy xoắn xuýt không thôi...
- Vừa nãy ngươi vừa gọi điện cho đối phương phải không? Đó là người như nào vậy?
Fukumi như nhớ lại điều gì, có chút tò mò hỏi lại.
- Giọng nói rất trầm, có lẽ đấy là một người lớn tuổi...
- Cũng phải, dù sao cũng là người có thể viết ra một bộ tiểu thuyết… như vậy…
Fukumi có chút sợ hãi mà than rằng.
- Ngươi nghĩ xem người đó có thể như nào? Là một ông cụ 50 – 60, hay là một người trung niên thành thục? Nếu là có chút đẹp trai nữa thì…
Fukumi có chút chờ mong mà lên tiếng.
- Gặp là sẽ biết thôi, Fukumi-chan...
Yui Hatano cũng chỉ nhẹ giọng đáp, trong lòng phức tạp vạn phần.