Chương 11: Xoắn xuýt
Nhà xuất bản Bungei Shunju một nhân viên trong ban biên tập vẫn đang ở đây.
Hatano Yui, tất nhiên cũng không phải vị idol kia...
Trùng hợp, tất cả chỉ là trùng hợp...
Nhưng thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Hatano Yui cũng không cho là như vậy. Từ lúc tốt nghiệp đại học cho đến khi xin vào công tác ở Bungei Shunju thì nàng đã kiên trì bưng trà, rót nước, làm việc lặt vặt suốt mấy năm. Làm được cho đến bây giờ cũng không phải một câu “trùng hợp” có thể nói rõ được hết.
Từ nhỏ, Yui đã ưa thích đọc sách cũng rất mê trinh thám nên làm việc với những cuốn sách trinh thám như này là điều nàng mong ước từ lâu. Chỉ là nàng cũng không có bối cảnh gì, gia đình thậm chí còn có chút khó khăn. Tính tình hướng nội, không ưa, giỏi giao tiếp, lại có chút vụng về, đụng đâu đổ đấy. Rồi lúc nào cũng đeo một cái kính cận dày, ăn mặc có phần quê mùa nên mọi thứ vẫn luôn rất khó khăn.
Phải mãi cho đến hơn một tháng trước thì nàng mới có thể làm một công việc của một biên tập chính thức là xét duyệt sách nhưng tất cả mọi thứ cũng mới chỉ bắt đầu.
Đầu tiên, với những sách được xuất bản, cơ hồ đều là những tác giả lâu năm của Bungei Shunju mà những tác giả này, tất nhiên đều đã hợp tác với một biên tập viên nhất định. Các đồng nghiệp cũng không rỗi hơi tới mức đưa cho Yui tác gia của mình rồi nên nàng cũng chỉ có thể sàng lọc từ những tác phẩm được gửi tới nhà xuất bản.
Để đãi ra vàng từ trong đống này cũng không phải chuyện dễ dàng gì, cho dù có một chút thứ làm mình sáng mắt nhưng vẫn phải qua tay tổng biên tập nữa, mà ải này, cũng không biết đã chặn đứng bao nhiêu tác phẩm.
Thông thường, để dễ dàng thông qua kiểm duyệt, tác giả thường gửi tác phẩm dự thi một giải thưởng nào đó, giành được giải thưởng, cơ bản đã không lo vấn đề xuất bản. Nói theo cách khác, những tác phẩm gửi đến nxb cũng là không giành được giải thưởng nhưng vẫn chưa hết hi vọng hoặc thuần tuý là người mới, chất lượng vì thế cũng không được đảm bảo.
Cũng còn một con đường khác nữa, đó chính là được tác giả nổi danh đề cử nhưng không phải người nào cũng dám làm như vậy. Bởi lẽ nếu tác phẩm được giới thiệu không được đón nhận thì uy tín của tác gia cũng bị ảnh hưởng theo nên trường hợp này là rất hiếm.
Là một biên tập nhỏ, chẳng có gì trong tay, Hatano Yui cũng chỉ có thể xét duyệt một cách thành thật nhưng nàng cũng không hề nao núng, rất tâm huyết với những tác phẩm mà mình phụ trách. Tuy rằng kể từ đó đến giờ, vẫn chưa có tác phẩm nào được thông qua nhưng nàng vẫn vô cùng nghiêm túc, kiên nhẫn mà đóng góp những ý kiến riêng của mình về những thiếu sót của chúng.
Hôm nay có vẻ cũng như vậy khi giờ đã là gần 8 giờ tối rồi nhưng bản thảo thứ 3 mà nàng sắp đọc xong này cũng không thể xét duyệt được. Đọc sách nhiều năm khiến cho tầm mắt của nàng trở nên khá cao, nghiêm túc so sánh cũng không hề kém cạnh tổng biên tập chút nào. Cho nên, tác phẩm rơi vào tay nàng vừa hạnh phúc lại cũng thật bất hạnh...
Xem hết tập bản thảo, nàng lại bắt đầu lật từ đầu để xem lại những thứ gạch chéo lung tung trong đó từ khi đọc đến giờ. Đó là những nhận xét của nàng khi đọc, Yui cố gắng để nhìn nhận nó một cách khách quan nhất có thể. Cẩn thận tổng hợp lại, nàng nhanh chóng phản hồi lại cho tác giả này, không quên kèm theo đó là những lời động viên rằng hãy tiếp tục cố gắng, đừng từ bỏ…
Vươn vai, Yui cảm thấy có chút mệt mỏi, dù sao nàng cũng ngồi một chỗ đọc suốt từ sáng đến giờ. Khẽ tháo mắt kính, có chút mơ hồ, Yui mò lấy vạt áo xoa xoa hơi mờ dính trên đó.
Kì thực, khuôn mặt của nàng còn rất dễ nhìn nhưng không còn cách nào, đọc sách nhiều khiến nàng từ thời đi học đã rất nhanh chóng bị cận. Cho đến bây giờ, càng là như mù dở nếu thiếu chiếc kính dày cộp này.
Chuẩn bị sắp xếp đồ đi về, Yui theo thói quen mà mở máy tính, nhìn qua hòm thư điện tử của Bungei Shunju. Nhà xuất bản cũng có địa chỉ online để gửi bản thảo về nhưng cơ hồ chỉ để trưng cho đẹp.
Chưa nói đến độ phổ biến của Internet còn thấp thì đa số tác gia Nhật Bản vẫn trung thành với việc sáng tác trên giấy trắng mực đen. Hơn nữa, giá của một chiếc máy tính cũng không hề rẻ. Nếu là cá nhân thì phải là những người khá giả trở lên mới có thể mua sắm được. Mà tác giả mới thì cơ bản đều là loại thắt bụng để sống qua ngày mà viết thì tiền đâu ra để mua?
Cho nên Yui cũng không mong chờ gì nhiều, cơ hồ mở ra chỉ vì thói quen mà thôi nhưng lần này, cũng không giống như mọi lần.
“Vậy mà thực sự có?” Yui có chút giật mình.
Vội vàng đeo kính lại, nàng nhanh chóng giương mắt xem xét.
“Được gửi từ nửa đêm hôm qua?”
Có chút ngạc nhiên, nàng click con trỏ chuột vào để xem nội dung bên trong.
“Kẻ Bất Dung Thứ… Cái tên nghe thật kì lạ” Yui lẩm bẩm nhưng ngón tay thì không dừng lại chút nào, chất lượng vẫn luôn là quan trọng nhất.
Nàng đọc rất chậm rãi. Không chỉ để thưởng thức cũng như có thể phát hiện những thiếu sót còn tồn tại để cuối cùng góp ý cho tác giả nhưng lần này, Yui khá bất ngờ là cơ hồ nàng không phát hiện được bất kì một lỗi dù là nhỏ nhất nào cả
Từ chính tả, ngữ pháp, diễn đạt... đều rất chỉn chu...
Thậm chí Yui cảm giác được tác phẩm này tác giả đã hình thành được một văn phong của riêng mình. Đây là việc rất ít xảy ra đối với một tác giả mới khi hầu như họ đều chỉ có thể đơn thuần thuật lại thứ họ muốn viết chứ chưa thực sự dẫn nhập độc giả vào trong đó. Phần lớn đây cũng là nguyên nhân mà tác phẩm của họ bị từ chối.
“Liệu đây có phải là một tác giả lâu năm?” Yui thầm nhủ nhưng nàng mau chóng phủ định ý nghĩ đó đi.
Nàng đã đọc hầu hết tất cả những tác phẩm của các tác gia trinh thám hơi có chút danh tiếng trở lên ở Nhật Bản rồi nhưng không ai mang lại cho nàng cảm giác hành văn giống vậy được.
Lạnh lùng, sắc bén, đầy mông lung, mơ hồ rồi lại có chút ngột ngạt...
Tóm lại là khó chịu…
Đúng, chính là khó chịu!
Mặc dù mở đầu chỉ đề cập đến một vị thám tử tên “X” vô tình nhìn thấy được một khách hàng hơn tháng trước của mình bỗng xuất hiện trên báo vì t·ự t·ử. Sau đó là hồi tưởng của thám tử với vị giáo viên này cùng đề cập chút về cuộc sống riêng của X.
Vô cùng bình thản, chậm rãi nhưng chính loại không khí này lại khiến Yui cảm thấy rất đè nén. Nàng cố gắng kiềm chế cảm giác này lại mà đọc tiếp.
“Chỉ có như vậy?” Yui có chút khó hiểu.
Theo dòng hồi tưởng của thám tử X, cũng biết được mối quan hệ giữa X và người đó. Thì ra, hơn một tháng trước, giáo viên A đã ủy thác với X. Yêu cầu đó nghe qua thì có chút ngớ ngẩn đó là chứng minh vị giáo viên này không có hành vi x·âm p·hạm thân thể đối với một học sinh khác.
Đối tượng lại còn là một học sinh nữ nữa, X ngay ban đầu còn định từ chối vì hoài nghi A thực sự đã làm vậy. Bởi lẽ X cũng có một người con gái tầm tuổi này nhưng qua thái độ khẩn thiết của A, X cuối cùng cũng đồng ý thử điều tra xem sao.
Sau một thời gian điều tra, thám tử X cũng làm rõ được chân tướng rằng A thực sự vô tội, cô bé T cũng thừa nhận rằng đó chỉ là một lời nói dối của mình.
Yui có chút hoài nghi những gì mình đang đọc. Tuy rằng trong đó với cách miêu tả tỉ mỉ một thám tử X dày dặn kinh nghiệm cùng việc áp dụng một số thủ pháp tâm lí để phá án cũng làm Yui sáng mắt lên.
“Nhưng thực sự chỉ có như vậy?”
Yui xem xét lại, thấy rằng mình đã đọc được hơn phân nửa tác phẩm rồi. Giờ ngẫm lại còn cảm thấy nó có chút quá ngắn nữa.
Nàng có chút thất vọng mà xem nốt nửa còn lại…
Một lát sau, hơn 9 giờ tối, thời tiết hôm nay của Tokyo đặc biệt mát mẻ.
Chỉ là, không biết từ khi nào, lưng áo của Yui Hatano đã ướt đẫm mồ hôi... Giờ phút này nàng đã hiểu tại sao mình cảm thấy đặc biệt khó chịu khi đọc đoạn đầu rồi...
Đó tất cả chỉ là sự chuẩn bị cho sự diệt vong… không một lối thoát…
Khuôn mặt tái nhợt, Yui nhìn tác phẩm trước mắt mình này đầy phức tạp. Trong vô thức, nàng rất bài xích, thậm chí có chút căm ghét nó. Bởi lẽ, từ nhỏ đã được lớn lên với những Conan Doyle, Agatha Christie… thì vị “Agasa Hiroshi” với tác phẩm này của hắn không khác gì “dị loại”.
Nhưng một phần, lí trí lại mách bảo Yui rằng đây sẽ là bước tiến mới đối với cả nền văn học trinh thám đang đi vào lối mòn này...
Nhất thời, nàng có chút xoắn xuýt, không biết phải làm sao...