Trọng sinh thay đổi thời đại

Trần Thu Nguyệt nhìn mấy bức tranh, nói ra: "Em cũng phải là một nhân vật trong đây, anh xem, em có hợp với nữ nhân xuất hiện ở chương 1 không?"




"Không tốt lắm đâu."

Lục Dương biết rõ nàng đang nhắc đến nhân vật Tiếu Thanh Huyền, bất quá hai người không thích hợp lắm, Lục Dương nói ra: "Anh cảm thấy em với Tần Tiên Nhi dường như thích hợp hơn."

Nói xong, Lục Dương cảm giác mình đang bị véo.

Là Trần Thu Nguyệt động thủ.

"Em làm sao lại véo anh."

Trần Thu Nguyệt tức giận nói:" Tần Tiên Nhi tuy rằng xinh đẹp, nhưng là một nữ tử trong thanh lâu, thật không nghĩ đến, trong lòng anh em lại là loại người này."

Hiển nhiên, nàng mới đọc mấy chương đầu mà thôi.

Lục Dương giải thích: "Không phải, em nhầm rồi, Tần Tiên Nhi không phải thanh lâu nữ tử, nàng chẳng qua là đang nguy trang mà thôi, thân phận thật sử của nàng là Thánh Nữ Bạch Liên Giáo, còn là con gái của hoàng đế, cành vàng lá ngọc, tương lại còn được ở chung một chỗ với nhân vật chính."

"Thật không?"

Trần Thu Nguyệt mở to đôi mắt anh đào của mình nhìn chằm chằm vào Lục Dương.

Lục Dương nói ra:" Đương nhiên là thật rồi, đợi em đọc đến phần sau sẽ biết, anh làm sao dám lựa gạt em cơ chứ, cho dù có sai, anh cũng có thể cải biên lại vì em."

"Vậy thì được." Trần Thu Nguyệt tỏ ra cao hứng: "Nhân vật Tần Tiên Nhi cũng không tệ, để em trở về thương lượng với Từ Thi một chút, bảo nàng hóa thân cho em thành nhân vật Tần Tiên Nhi."

"Được, bất quá em phải để ý tới nàng, không thể để nàng thức đêm như hôm qua được."

Lục Dương nhắc nhở một câu.

"Biết rồi, ngươi yêu thương Từ Thi, chúng ta cũng giống người đều yêu thương Từ Thi."

Cùng Trần Thu Nguyệt ở trong phòng học tán nhảm cả tiết, sau khi tan học, Lục Dương nhận được điện thoại, liền đem Trần Thu Nguyệt đuổi đi.

Hắn cũng không muốn để cho Trần Thu Nguyệt biết cửa hàng siêu thị của mình.

Vì sao ư?

Bởi vì Đậu Đậu nhận thức được Quan Nguyệt, tròng tiềm thức của hắn, Lục Dương không muốn bọn họ nhận biết nhau bây giờ.

"Lục Dương, đi đâu vậy."

Vừa mới xuống lầu, Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác đã đuổi theo, hai người bọn họ đã thành thật cả tiết học rồi.

"Đi Tây Môn một chuyến, có việc cần phải xử lý."

Lục Dương giải thích nói ra.

Lưu Lỗi nói: "Ngươi đi Tây Môn à, vậy thì tốt rồi, Minh Bác hôm nay mời khách, chúng ta cùng đi Tây Môn ăn cơm đi, ta đã gọi cho Siêu ca rồi."

Lục Dương biết rõ, chắc là sự tình học bổng, nên Lý Minh Bác bị Đinh Siêu lừa dối mời cơm rồi.

"Được, đi thì đi, bất quá, các ngươi nếu đi theo, phải giúp ta chuyển đồ đấy nhé."

Lục Dương cười nói.

Đến nơi.

Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác mới biết được, Lục Dương nói chuyển đồ là gì, bọn hắn nhìn thấy ven đường có một chiếc xe tải, ba nam nhân đang đứng dười thùng xe tránh nắng.

Lục Dương đi tới, lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó đưa cho ba người ba điếu thuốc.

"Làm phiền ba anh buổi trưa rồi."

"Không sao, cậu là bằng hữu của lão Chu, cũng là bằng hữu của tôi, không cần khách khí."

Một người trong đó chính là lão bản, đứng bên ông là hai người nhân viên.

Thời điểm đợi Lục Dương đi tới, bọn họ đã đem hàng hóa chuyển xuống dưới xong rồi, cất điếu thuốc, lão bản nói:"Chuyển vào đi."

"Chúng ta đi tới giúp một tay."

Lục Dương gọi Lý Minh Bác cùng Lưu Lỗi đi lên trợ giúp.

Ba người cùng đi lên hỗ trợ, một hồi mới đem toàn bộ linh kiện đều chuyển vào trong cửa hàng, Lưu Lỗi thở dốc một hơi, có chút tò mò hỏi: "Lục Dương, ngươi làm gì vậy, mấy cái này đều do ngươi mua sao?"

Trong lòng Lý Minh Bác cũng có chút tò mò.

"Đúng vậy a."

Đối với mấy người bạn cùng phòng của mình, Lục Dương cũng không giấu giếm làm gì, hắn cười nói: "Ta có ý định mở một cái siêu thị nhỏ ở đây, mấy thứ này đều là kệ đựng đồ với khay chứa, đợi lát nữa bọn họ còn giúp ta lắp rắp nữa."

"Mở siêu thị a."

Lưu Lỗi kinh ngạc nói.

Lý Minh Bác cũng hâm mộ nói ra: 'Về sau chúng ta có thể tới đây mua đồ rồi."

"Đừng, đừng, đừng."

Lục Dương lắc đầu: "Ta còn không đến mức cần các ngươi chiếu cố sinh ý đâu, bên này cách trường học xa như vậy, chạy tới đây mua đồ, không phải nhàn quá không có chuyện gì làm sao?"

"Lục Dương, sao ngươi lại không mua cửa hàng ở bên Tây Môn, bên kia không phải thích hợp hơn để mở siêu thị à."

Lưu Lỗi tò mò hỏi.

Lục Dương cười cười, chỉ nói: "Bên này rẻ hơn."

Được rồi, quả thật lý do này không thể nào phản bác được.

Lắp rắp không phải là việc dễ làm, nên đám người Lục Dương cũng không giúp đỡ gì được, qua gần một giờ sau, lão bản với hai nhân viên mới lắp rắp xong mấy cái kệ đựng đồ.

"Lão ca, hết bao nhiêu tiền vậy."

Trước khi đến đây, Lục Dương cũng rút một ít tiền mặt.

Lão bản lấy ra hóa đơn, nói: "Cậu nhìn đi, tổng cộng là hai nghìn một trăm năm mươi tệ, tính cậu hai nghìn đi."

Cũng không nhiều lắm, vậy mà lão bản vẫn còn chiết khấu cho.

Lục Dương đếm ra hai mươi tờ tiền mặt một trăm tệ, đưa cho, nói ra: "Lão bản đếm lại đi."

"Không cần, không cần, lão chu nói cậu là chủ tịch, cần gì lừa ta chút tiền lẻ này."

Khách sáo vài câu xong, ba người mới lên xe rời di.

Lục Dương cũng đem cửa cuốn siêu thị kéo xuống khóa lại.

"Đi thôi, ta đoán chừng Siêu ca đợi đến sốt ruột rồi a."