Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 226: Lữ Tiểu Vũ Khiếp Sợ (1)




Đinh Siêu ở quán gà lão Trương đợi hơn nửa ngày, mới nhìn thấy đám người Lục Dương chạy tới.

"Các ngươi làm gì mà muộn vậy?"

Lưu Lỗi nói ra: "Lục Dương chuẩn bị mở một cửa hàng bên đường cây Ngô Đồng, ta cũng với Lý Minh Bác vừa đi qua trợ giúp."

"Đậu phộng."

Đinh Siêu mở to hai mắt mà nhìn.

"Chuyện tốt như vậy, sao không gọi ta theo cùng?"

"Gọi ngươi làm gì, thời điểm học quân sự ngươi mới chạy một vòng đã than mệt than mỏi, ta cũng khống dám nhờ đại gia Đinh Siêu tới hỗ trợ, nếu ngài hỏng mất, phải đền tiền bệnh viện rồi." Lục Dương cũng không hề khách khí, cà khịa hắn một cái.

Đinh Siêu không thèm để ý đến lời nói Lục Dương, ti tiện cười nói: "Lục ca, về sau đi mua đồ ở siêu thị ngươi, có phải được miễn phí không?"

"Haha, việc này ngươi cứ yên tâm, chúng ta đều là bạn cùng phòng với nhau cả, riêng ngươi qua mua đồ, hóa đơn x2 lên." Lục Dương cười ha hả trả lời.

Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác nhịn không được cười theo.

Đinh Siêu tỏ ra bộ dạng tiếc hận vì không được mua đồ miễn phí.

Tán gẫu một hồi, mấy người đều đi vào quán.

Ăn trưa giờ này đã có chút muộn, mời vừa rồi bọn hắn còn lao động một hồi, nên ai cũng đói bụng, Lý Minh Bác kêu một bàn đồ ăn, ăn xong cũng tự giác đứng dậy tính tiền.

Ăn uống no say.

Đám người Đinh Siêu quay về ký túc xá, còn Lục Dương thì đi thẳng vào chung cư Hoa Đình ngủ trưa.

Đợi đến lúc Lục Dương thức dậy đã là ba giờ chiều.

Trên điện thoại cũng có một cuộc gọi nhỡ, là Y Sung gọi tới, Lục Dương gọi điện trở về, chờ điện thoại được nhấc máy, hắn nói ra: "Lão sư, thầy gọi em có chuyện gì không ạ? Em vừa mới ngủ trưa dậy."

Trong điện thoại, giọng nói của Y Sung vẫn rất bình tĩnh, nhưng có thể nghe trong đó có thêm vài phần mừng rỡ, ông nói ra: "Lục Dương, thầy đã giúp em gửi kịch bản cho nhà sản xuất, đã có kết quả rồi, đạo diễn cùng nhà sản xuất đều thấy không tệ, em có thể tiếp tục viết tiếp, để tí nữa thầy sẽ đem số điện thoại của nhà sản xuất cho em, rồi mau chóng ký hợp đồng, tiền nhuận bút là một trăm vạn, bởi vì em là biên kịch duy nhất, nên một mình nhận hết."

Lúc trước bởi vì chưa biết kịch bản có được bên kia đồng ý hay không, nên Y Sung không nói cho Lục Dương biết thù lao.

Hiện tại thì kịch bản của Lục Dương đã được chấp nhận, nên Y Sung nói cho Lục Dương biết số tiền mà hắn có thể nhận được.

Một trăm vạn?

Lục Dương có chút giận mình.

Cái giá tiền này, coi như là bản thân kiếp trước, hắn cũng chưa bao giờ nhận được, Lục Dương nhớ lại, tác phẩm mà hắn kiếm được nhiều tiền nhất, cũng chỉ 58 vạn mà thôi, cũng là một bộ phim điện ảnh.

Ngược lại Lục Dương cũng có một số bộ phim truyền hình vượt quá con số này, một tập sau vạn, Lục Dương làm tổng cộng ba mươi tập, nên nhận được một trăm tám mươi vạn, dù sao cũng là phim truyền hình dài tập, Lục Dương cũng phải mất một năm mới hoàn thành, hơn nữa lúc đó dưới tay Lục Dương còn có hai biên kịch đi theo, nên con số đó cũng không hoàn toàn thuộc hết về hắn.

"Lão sư, sao tiền nhuận bút của kịch bản này, lại cao như vậy."

Lục Dương có chút không tin lắm, hỏi lại.

Y Sung cười nói: "Đây chính là tiện nhuận bút bên kia trả cho thầy, thầy lại để em viết, bên kia biết được cũng không ép giá, đương nhiên, phần lớn là do kịch bản của em phù hợp với yêu cầu bọn họ, nếu không, mặt mũi của thầy có lớn đến đâu, cũng không giúp em nhận được nhiều tiền như vậy."

"Cảm ơn thầy."

Lục Dương cảm tạ một tiếng.

Đồng thời hắn cũng cảm thán không thôi.

Đúng là làm biên kịch còn kiếm nhiều tiền hơn so với viết tiểu thuyết, đương nhiên, Lục Dương cũng hiểu, nếu như không phải có Y Sung đứng sau, thì đừng nói một trăm vạn, coi như là mười vạn chưa chắc hắn có thể nhận được.

Đây chính là vòng tròn của mối quan hệ.

"Được rồi, em hãy mau liên hệ với nhà sản xuất bên đấy đi, những thứ khác thầy liền mặc kệ, dù sao kịch bản cũng ghi tên em, không có tên thầy, haha."

Y Sung nói xong câu này rồi cúp điện thoại.

Nhìn điện thoại đã tắt.

Lục Dương chỉ biết mỉm cười.

Thật đúng là một lão ngang ngược a.

Đối với Y Sung, Lục Dương bội phục từ tận đáy lòng, bằng không, kiếp này lần đầu đi Thượng Hải, cũng không tới bái phỏng ông đầu tiên, sống ở hồng tần, không màng danh lợi, cảnh giới của Y Sung đã rất cao rồi.

Nghĩ đến ở những ngôi trường khác, lão sư cướp đoạt thành quả của đệ tử mình, đệ tử thì lại lên mạng bóc phốt thầy mình, trong lòng Lục Dương cảm thán, đôi khi, giữa người và người, đối xử với nhau còn tệ hơn một con chó.

Có người thi đáng tôn kính, có người thì cứ coi hắn như không tồn tại là được rồi.

Nhìn tin nhắn của Y Sung gửi đến, bên trong là một dãy số điện thoại liên lạc, trước Lục Dược đi rửa mặt, sau đó đi ra bấm gọi dãy số đó.

"Xin chào, tôi là Lục Dương, là biện kịch của Hoàng Kim Đại Kiếp..."

Sau khi điện thoại được nhận, Lục Dương liền báo ra tên của mình.

Ngươi nghe là một nữ nhân, nghe được giọng nói của Lục Dương, nàng có chút kinh ngạc, nói: "Nghe qua giọng nói cậu còn rất trẻ a, cậu chính là đệ tử của Y Sung phải không?"

"Đúng vậy, Y Sung chính là người mà ta tôn kính nhất."

Những lời này Lục Dương phát ra từ tận đáy lòng, hắn còn nói thêm.

"Hữu chí bất tại niên cao, vô chí không hoạt bách tuế(*), ta nghĩ tỷ tỷ vừa ý với kịch bản ta viết, không phải là tuổi tác đi."

(*Có chí chẳng do tuổi tác, không có chí thì trăm tuổi cũng tay không. Người có chí thì cuối cùng sự nghiệp sẽ thành công.)

"Cậu nói chuyện thật thú vị, cậu biết được số điện thoại của tôi, chắc là do lão sư Y Sung gửi tới, chắc thầy cậu cũng nói với cậu rồi, tôi sẽ không giải thích nhiều nữa, tiền nhuận bút là một trăm vạn, trước mặt cậu đã làm một đoạn kịch bản rồi, cũng không cần sữa chữa chỗ nào, nên chúng tôi sẽ gửi qua cho cậu trước năm mươi vạn, đợi đến lúc cậu hoàn thành toàn bộ kịch bản, chúng tôi sẽ gửi thêm ba mươi vạn, còn lại hai mươi vạn thì sẽ kết toán sau khi bộ phim được quay xong xuôi, cậu cũng biết mà, trong quá trình quay phim, chúng tôi còn cậu sửa chỗ này tí, chỗ kia tí cho phù hợp, những thứ này còn cần cậu phối hợp nữa."