Lục Dương liếc qua Triệu Oánh Oánh.
Quan Nguyệt nói ra: "Oánh Oánh còn chưa quyết định, chỉ là muốn lấy bằng IELTS về sau có chỗ dùng."
"A, vậy em hảo hảo nghe giảng bài đi, không quấy rầy em nữa..."
Buông tay ra.
Lục Dương không có tiếp tục quấy rầy hai người học tập, hắn đem dây mạng tháo ra, sau đó mở ra menu trò chơi, tự mình chơi dò mìn.
Sau khi thất bại vài chục lần.
Đến trưa tiết học cũng kết thúc.
Lúc ra cửa, ba người cùng đi chung một chỗ, Lâm lão sư đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy ba người Lục Dương, vừa cười vừa nói: "Bạn học Lục Dương, nghe xong hai tiết, cảm thấy thế nào?"
"Coi như cũng được, lão sư giảng rất dễ hiểu."
Lục Dương phụ diễn một câu.
Quan Nguyệt ở một bên nhịn không được liếc nhìn Lục Dương.
Gia hỏa này, nói chuyện cũng quá dối trá rồi, rõ ràng một mực chơi dò mìn mà.
"Lão sư, chúng ta đi trước."
"n, được được, ngày mai gặp."
....
Khoát tay áo, mấy ngươi đi ra cửa, Lục Dương ấn mở xen ven đường, nói ra: "Đi thôi, buổi trưa chúng ta ra ngoài làm một bữa."
"Không được, ta cùng Triệu Oánh Oánh đã mua đồ ăn ở ký túc xá, ngươi về trước đi.
Quan Nguyệt nhìn xung quanh.
Đã có đồng học để ý tới bên này.
Lâm lão sư vừa rồi cũng nhìn thấy Lục Dương ấn mở chiếc Audi, cũng không kinh ngạc lắm, chỉ cảm thán phú nhị đại thật biết chơi, bất quá ánh mắt chọn xe cũng không tệ đấy..."
"Không được, lên xe đi, chúng ta đi ăn tôm xào gà."
"Quan Quan, cùng đi đi, ngươi cùng Lục Dương đã lâu không gặp."
Triệu Oánh Oánh ở một bên hòa giải.
Quan Nguyệt nhẹ gật đầu, lên xe, Triệu Oánh Oánh cũng theo vào ngồi ở phía sau, Lục Dương ngồi ở ghế lái, khởi động xe.
Sau một lát.
Đi đến bên phía phố thương nghiệp.
Tới nhà hàng quen thuộc, Lục Dương kêu một phần gà xào tôm, thêm vài món thức ăn...Trong lúc ăn, Lục Dương còn cố ý bóc tôm cho Quan Nguyệt.
Triệu Oánh Oánh ở một bên, đã trở thành bóng đèn chói lóa, nàng chỉ có thể yên lặng ăn phần mình.
Rất nhanh lấp đầy bụng của mình, Triệu Oánh Oánh nhìn nhìn điện thoại, nói ra: "Quan Quan, các ngươi ăn từ từ, ta có một bưu phẩm phải nhận, đợi lát nữa dịch trạm lại đóng cửa, gặp lại sau..."
"Oánh Oánh."
Quan Nguyệt hô một tiếng.
Nhưng Triệu Oánh Oánh giống như không nghe vậy, vội vàng rời khỏi nhà hàng, điều này làm cho nàng có chút tức giận, nhịn không được nói ra: "Cái tên phản bội này..."
"Quan Quan, em không phát hiện ra sao? Bạn cùng phòng của mình, đều hy vọng chúng ta không náo loạn mâu thuẫn, cũng mấy tháng rồi, xin em cũng nên bớt giận đi..."Lục Dương nhìn nhìn bóng lưng biến mất ngoài cửa.
Quan Nguyệt nhìn chằm chằm vào Lục Dương một hồi, bỗng nhiên có chút không đành lòng nói: "Lục Dương, nếu như ta tha thứ cho ngươi, ngươi có thể đoạt tuyệt quan hệ với Liễu Thanh Thanh không?"
"Chuyện này..."
Trong lúc nhất thời Lục Dương không biết nên trả lời thế nào.
"Ta biết rồi."
Quan Nguyệt đứng dậy, cầm lấy balo của mình, hướng phía ngoài cửa ra ngoài.
Lục Dương vội vàng đuổi theo.
"Quan Quan, em không biết, trong nội tâm của anh vĩnh viên sẽ không bao giờ quên em."
"Có lúc ta từng nghĩ, trong nội tâm của ngươi, chỉ có mỗi mình ta..."
"Quan Quan...."
"Ta mệt rồi, ta về đây."
Bỏ tay Lục Dương ra, Quan Nguyệt chạy ra ngoài, ở trong nháy mắt vừa rồi, nàng đã có ý tưởng tha thứ cho Lục Duong, nhưng nhìn đối phương do dự, nàng đã hiểu.
Bản thân không phải duy nhất.
Cũng không thể nào là duy nhất.
Đây là một làn răng trong nội tâm của nàng, khó có thể vượt qua, không cách nào tha thứ.
...
"Ài, đúng là cặn bã mà...."
Vỗ vỗ cái trán.
Nhìn thoáng qua chủ tiệm ở sau lưng, Lục Dương cười khổ một tiếng, móc ra tiền, thanh toán hóa đơn.
Kết quả nằm trong dự tính, nếu muốn Quan Nguyệt tha thứ cho bản thân, cũng không phải chuyện dễ dàng, có thể so với độ khó cấp địa ngục, tính cách nàng chính là như vậy, vô cùng bướng bính, khi nhận định một sự kiện, cũng khó mà thay đổi.
Bất quá.
Thành quả duy nhất hôm nay có là biết Quan Nguyệt học IELTS không phải để đi Châu u du học, mà đến Hồng Kong học nghiên cứu sinh.
Đây đại khái là tin tức tốt duy nhất.
Sau khi cùng Quan Nguyệt tách ra, Lục Dương không trở lại trường học, mà đi đến biệt thự ở cư xá Kiến Nghiệp.
Mở cửa phòng.
Trong phòng có mùi nấm mốc nhàn nhạt, Lục Dương nhìn xung quanh một vòng, trên bàn đầy bụi bẩm, tủ lạnh thì trống trơn, thậm chí ngay cả ổ cắm cũng bị rút ra.
Xem ra, nơi này thật lâu chưa có ai tới.
"Nha đầu này..."
Trong lòng Lục Dương có chút chua xót.
Đoán chừng Quan Nguyệt sau khi tức giận mình, ngay cả biệt thự cũng không thèm tới, tính cách của nha đầu này chính là như vậy...Đi tới phòng ngủ trên tầng hai, Lục Dương mở ra cửa sổ.
Mấy đóa tiểu thảo bên cửa sổ đã bắt đầu héo rũ, chỉ còn cây xương rồng vẫn kiên cường như cũ.
Lục Dương đi tới phòng vệ sinh lấy một ít nước tới lên.
Sau đó rửa mặt một phen, nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
Chẳng được bao lâu.
Nơi này vốn là trụ sở bí mật của hắn và Quan Nguyệt, lúc này trống rỗng chỉ còn mình hắn, cũng thật đáng đời a!
Hồi tưởng lại tình cảnh ở nhà hàng, lời mà Quan Nguyệt nói ra, nếu lúc ấy hắn đồng ý, bản thân sẽ đoạt tuyệt quan hệ với Liễu Thnah Thanh, có lẽ, thật sự có thể khiến Quan Nguyệt thông cảm cho bản thân.
Nhưng Lục Dương không thể đáp ứng.
Vì hắn không muốn tiếp tục lừa dối.
Một lời nói dối, cần trăm ngàn lời nói dối đền bù, nếu như lúc trước không có nhiều câu lừa dối như vậy, có lẽ, cũng sẽ không tới tình cảnh như bây giờ.
Cầm lấy điện thoại, Lục Dương gửi tin nhắn tới cho Quan Nguyệt.
"Hoa trên tầng hai đã héo rồi, chỉ còn xương rồng còn sống, có thời gian tới đây chăm sóc, còn nữa, đừng nghĩ chia tay với anh, anh vĩnh viên sẽ không buông tha cho em đâu."
Gửi tin nhắn.
Nhìn một hồi, không thấy tin nhắn trở về, Lục Dương vứt di động qua một bên, nhắm lại hai mắt.
Đại học Hà Đông, trong ký túc xã nữ sinh.
Quan Nguyệt ngẩng người một lúc lâu, đám bạn cùng phòng ở một bên đều lo lắng nhìn nàng.
"Quan Quan...Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chúng ta phải học tập cho tốt, tranh thủ sớm khảo thi qua IELTS."
Triệu Oánh Oánh an ủi một tiếng.
Vốn cho rằng, sau khi bản thân rời đi, Quan Nguyệt sẽ cùng Lục Dương ở một chỗ, có lẽ buổi tối sẽ trở về, nhưng không nghĩ tới, mới đi được một hồi, Quan Nguyệt liền đuổi theo sau, hơn nữa ánh mắt còn đỏ đấy.
Điều này làm cho Triệu Oánh Oánh hiểu rõ, Lục Dương khẳng định đã làm chuyện gì quá phận.
"Đúng vậy a, Quan Quan, thoải mái, thả lỏng tinh thần, không cần suy nghĩ."
Hoàng Hà cũng nói.
Trương Yến há to miệng, cũng muốn an ủi một chút, nhưng thủy chung không biết nói gì.
"Yến tử, Hoàng Hà, Oánh Oánh...Ta không sao...Cảm ơn các ngươi."
Quan Nguyệt để điện thoại xuống, trên mặt lộ ra nụ cười tươi, nụ cười này, càng khiến thêm mấy người đau lòng.
Triệu Oánh Oánh có chút nhịn không được, nàng nói ra: "Quan Quan, Lục Dương ở bên ngoài tìm tiểu tam sao?"
Thốt ra lời này.
Trong phòng ngủ liền yên tĩnh lại.
Ba người đều nhìn Quan Nguyệt, kỳ thật trong lòng các nàng sớm đã có suy đoán như vậy, lúc trước Lục Dương cùng Quan Nguyệt quan hệ tốt như vậy, mới nghỉ hè, đột nhiên thay đổi như thế, nhất định sảy ra vấn đề gì lớn.
Bởi vì có ảnh chụp lúc trước, Truong Yến thật ra biết rõ một chút, nàng chỉ yên lặng thở dài.
Quan Nguyệt sửng sốt, sau đó thuận miệng nói ra: "Oánh Oánh, ngươi đừng nói nhảm, làm sao có thể?"