Trong nháy mắt đã tới mùa thu, khoảng cách khai giảng của Đại học đã trôi qua hơn hai tháng.
Hai tháng nay.
Trần Thu Nguyệt đã được như ý nguyện làm tới hội trưởng hội sinh viên, ở trong khuôn viên nhà trường, hưởng thụ đãi ngộ dưới một người trên vạn người, động một chút là mang theo hội sinh viên điu kiểm tra, rất là uy phong....
Từ Thi cũng bị mật làm xong phòng của mình, hơn nữa bỏ không hơn một tháng, bởi vì lắp đặt xong thiết bị còn có khí mê tan, vì vậy đến bây giờ mới đạt đến tiêu chuẩn vào ở.
Về phần Lục Dương.
Hai tháng nay trôi qua vô cùng bình đạm.
Từ lần trước trở về từ Đại học Hà Đông, Lục Dương cũng đến lớp luyện thi mấy lần, cùng Quan Nguyệt hòa hoãn mối quan hệ không ít, chỉ là trong lòng của Quan Nguyệt, vẫn còn một khe rãnh, muốn vượt qua là sự tình rất khó khăn.
Lục Dương cũng làm tốt công tác kéo dài quá trình chiến đấu.
Trong nhà.
Con gái Tiểu Tiểu Thành ngày một lớn lên.
Tiểu nha đầu này càng lớn, càng thêm thông minh lanh lợi, đáng yêu vô cùng, mấu chốt là hoạt bát hơn trước rất nhiều, ngồi trên xe đẩy chạy loạn trong nhà, điều này làm Liễu Thanh Thanh đau đầu không thôi.
Hết thảy đều phát triển rất tốt.
Từ trong phòng học đi ra.
Một đường đi đến thao trường.
"Chơi bóng không?"
Lưu Lỗi xoay xoay quả bóng rổ, hướng phía rổ ném tới, bỏng loảng xoảng một tiếng, nện lên dàn khung, xoay một vòng rồi rớt ra ngoài....
"Không chơi, không chơi, ta phải về nhà."
Lục Dương thuận tay nhận lấy bóng rổ, ném lại cho Lưu Lỗi.
"Ài, chơi một tí đi, đang thiếu người a, chúng ta rất lâu rồi không chơi với nhau."
"Thật sự có việc bận mà, ngươi gọi Siêu ca đi."
"Được, còn tên kia thì thôi."
Thấy Lục Dương không chơi, Lưu Lỗi cũng không kiên trì, nói vài tiếng, sau đó từ sân khác gọi tới mấy người, Lục Dương nhìn thoáng qua, chậm rì rì hướng Tây Môn đi đến.
Về đến nhà.
Cởi áo khoác ném lên ghế salon, Lục Dương nhìn xung quanh phòng một vòng, hỏi: "Tiểu Tiểu Thanh đâu?"
Trong phòng khách chỉ có mình Liễu Thanh Thanh đang nhặt rau, không thấy tiểu nha đầu đâu cả.
Liễu Thanh Thanh hướng về phía gian phòng chép miệng, nói ra: "Đang trốn ở trong phòng, cũng không biết làm gì trong đó?"
Bởi vì Tiểu Tiểu Thanh ưa thích chạy loạn, nên góc nhọn trong nhà đều được bọc bông lại, trên cơ bản sẽ không có tai họa ngậm nào.
Con nhỏ không hiểu chuyện, nhưng người lớn không thể không hiểu chuyện, vì an toàn cho nha đầu này, Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh tốn không ít công sức, nhìn thấy Tiểu Tiểu Thanh một mình chơi ở phòng ngủ, trên cơ bản sẽ không có gì đáng lo lắng.
"Để anh qua xem..."
Đổi dép lê, Lục Dương hướng phòng ngủ đi đến.
"Vừa về đến nhà đã đi chơi với con, trưa nay anh muốn ăn gì?"
"Gì cũng được, em làm đồ ăn, anh đều thích."
Lục Dương không quay đầu lại, mở cửa phòng đi vào.
"Tiểu Tiểu Thanh."
Lục Dương kêu một tiếng.
Sau đó liền nghe thấy tiêng xe đẩy chạy tới, giống như gà con gửi thấy đồ ăn, Tiểu Tiểu Thanh nhanh chóng chạy tới trước mặt Lục Dương, xe dừng phía trước chân Lục Dương.
Tiểu nha đâu mở to hai mắt nhìn Lục Dương, hốc mắt có chút màu đỏ, không phải là do khóc, mà bộ dạng đã như vậy.
Lục Dương không chịu được.
Thò tay đem Tiểu Tiểu Thanh từ xe bế lên.
Mùi hương trên người Tiểu Tiểu Thanh rất dễ chịu, Lục Dương nhịn không được hít vài hơi, sau đó ôm Tiểu Tiểu Thanh đi vào trong phòng, mới vào, hắn mới phát hiện Tiểu Tiểu Thanh chơi với đàn tỳ bà nãy giờ.
Cây đàn này Lục Dương mua được từ trên tay nhân viên công tác ở buổi hỏa nhạc lúc đó đấy, liền trở thành món lễ vật đầu tiên tặng cho Tiểu Tiểu Thanh.
"Tiểu Tiểu Thanh, nhớ ba không."
Lục Dương ngồi ở trên giường.
Đem tiểu nhà đầu đặt trên đùi mình, tiểu nha đầu nãy đã hơn bảy tháng tuổi, cặp chân nho nhỏ đã có chút khí lực, nhưng vẫn như trước đứng còn không vững....Nhưng nếu để nàng đạp vài cái, vẫn có chút đau đấy, Liễu Thanh Thanh cũng nếm qua nhiều lần rồi.
Bất quá, Lục Dương cũng không sợ mấy.
Hắn còn ưa thích bồng con gái giơ lên cao, làm cho con gái bay trên không, đôi nhân nhỏ đạp loạn.
Bị đá hai cái, Lục Dương ngược lại còn cười hì hì, ở trên mặt con gái hôn một cái.
"Bánh..."
Bỗng nhiên, một giọng nói non nớt truyền đến.
Hả?
Lỗ tai Lục Dương hơi hơi nhếch lên, cả người có chút khó tin nhìn khuê nữ trong tay, cánh tay ôm Tiểu Tiểu Thanh hơi có chút phát run...
Vừa rồi hắn nghe thấy gì vậy?
Tiểu Tiểu Thanh biết kêu ba rồi?
Kêu ba ba đấy.
Đây không phải nghe lầm chứ?
Khẳng định không phải.
"Thanh Thanh."
Lục Dương hướng phía ngoài cửa kêu một tiếng, một lát sau, Liễu Thanh Thanh vội vàng từ ngoài cửa chạy vào, vốn tưởng phát sinh chuyện gì, nhưng khi vào cửa mới phát hiện, Tiểu Tiểu Thanh bị Lục Dương ôm vào trước ngực.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, nói: "Sao lại kêu lớn tiếng như vậy?"
Lục Dương có chút hưng phấn nói: "Thanh Thanh, anh nói cho em biết, vừa rồi...vừa rồi Tiểu Tiểu Thanh gọi anh là ba đấy."
Kiếp trước kiếp này, Tiểu Tiểu Thanh là đứa con đầu tiên của Lục Dương, trừ đó ra, Lục Dương cũng chưa bao giờ có kinh nghiệm làm bố, vì vậy, hắn lúc này có chút kích động, nói năng có chút lộn xộn.
Nếu như đem chủ đề này đang lên zhihu, sẽ nhận được rất nhiều câu trả lời.
Liễu Thanh Thanh kinh ngạc không thôi.
Nàng nhìn vẻ mặt vô tội của Tiểu Tiểu Thanh, lại nhìn Lục Dương, nói ra: "Không thể nào, Tiểu Tiểu Thanh mới lớn như vậy, làm sao có thể kêu ba ba, bác sĩ không phải nói, trẻ em trên chín tháng tuổi mới có thể nói sao vài từ sao?"
"Thật mà, thật mà, tuyệt đối không sai, trừ khi lỗ tai của anh có vấn đề."
Lục Dương hết sức khẳng định.
Hắn có thể nghe lầm mấy thứ khác, nhưng một tiếng ba này tuyệt đối sẽ không nghe lầm, bởi vì lời này đối với hắn, có chút ý nghĩa đặc thù....
Lục Dương lại lung lay Tiểu Tiểu Thanh, nói ra: "Tiểu Tiểu Thanh, con vừa mới kêu ba ba phải không, kêu lại một tiếng ba ba đi, mẹ con không tin kìa."
Tiểu Tiểu Thanh căn bản không nghe hiểu ý Lục Dương, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
" Kêu ba ba ."
"Kêu ba ba đi."
"Tiểu Tiểu Thanh ngoan nào, kêu ba ba nghe xem..."
"Ba ba?"
....
"Ài."
"Ha ha ha..."
"Cái con nha đầu chết tiệt này, có phải cố ý không hả, ta nói ngươi kêu ta là ba, chứ không phải ta gọi ngươi là ba, ngươi cười cái gì, còn cười, cẩn thân ta đánh mông ngươi đấy."
Liễu Thanh Thanh quan sát một hồi, phân tích nói: "Anh khả năng nghe lầm rồi."
"Không biết, nãy rõ ràng anh nghe được mà...Ài, Tiểu Tiểu Thạnh...."
Lục Dương bất đắc dĩ.
Khuê nữ này, kêu ba ba thì kêu ba ba đi, làm sao lại kêu một tiếng rồi thôi, hay là thứ này, mỗi ngày đều có hạn mua sao?
Liễu Thanh Thanh cười cười: "Em thấy anh muốn con gái kêu ba ba, nên xuất hiện ảo giác đấy, thôi, em ra ngoài nấu cơm, buổi sáng anh chưa ăn, buổi trưa ăn nhiều một chút."
"Được rồi."
Lục Dương ôm lấy Tiểu Tiểu Thanh, ý định ra ngoài phòng khách.
Cùng lúc đó.
"Bá..."
Bị Lục Dương bế lên, Tiểu Tiểu Thanh gối đầu trên bả vai Lục Dương, lần nữa kêu một tiếng.
Lần này, Liễu Thanh Thanh cũng nghe được.
Sắc mặt Lục Dương vui mừng, hắn nhìn về phía Liễu Thanh Thanh nói ra.
"Thấy chưa, thấy chưa, Thanh Thanh, lần này em cũng nghe được đi."
Vừa rồi có thể là ngoài ý muốn, nhưng lúc nay đây, tuyệt đối không sai, Tiểu Tiểu Thanh thật sự biết nói, trong lòng Lục Dương kích động không thôi.
Liễu Thanh Thanh cũng rất vui vẻ.
Tiểu Tiểu Thanh biết há miệng kêu ba ba, đây là một việc rất có ý nghĩa, làm ba mẹ có một tật xấu, chính là đối con mình không tự tin lắm.
Vị du như có đôi khi hài tử ngủ quá sâu, liền lo lắng con cái còn thở nữa không, còn vụng trộm đặt tay lên mũi, cảm giác được không khí lưu thông, mới âm thầm cười bản thân ngu ngốc.
Đồng dạng như vậy, trước khi Tiểu Tiểu Thanh mở miệng kêu ba ba, nha đầu này chỉ biết kêu y y nha nha đấy, Liễu Thanh Thanh có chút bận tâm, đứa nhỏ này có thể nói chuyện được không, có phải bị cà lăm gì không, tuy rằng khả năng vô cùng nhỏ, nhưng ba mẹ không có kinh nghiệm thì lo lắng không thôi