Buổi chiều ngày hôm sau, trận đấu được cử hành đúng giờ.
Bởi vì nhân số tương đối nhiều, sân thể dục của trường học không cách nào chứa nổi, vì vậy cuộc thi đấu liền dựng ở thao trường.
Mấy ngàn tân sinh mặc quân phục, riêng phần mình cầm lấy cái ghế, chỉnh tề xết đặt trước sân khấu, nhìn qua hết sức đồ sộ.
Nhưng sinh viên mới này hết sức hưng phấn.
Vài ngày trải qua quân huấn, cũng chưa thể xóa bớt sự ngây thơ của bọn họ, từng sinh viên đối với cuộc sống đại học tràn đầy ước mơ, đây cũng là lần đầu tiên bọn hắn tham gia hoạt động lớn như vậy.
Ngoài trừ tân sinh ra, cũng không thiếu lão sinh tới đây quan sát, bọn hắn ngược lại tùy ý hơn nhiều, tốp năm tốp ba vây quanh bốn phía, có người đứng hai bên sân khấu, có người ngồi xổm trên bãi cỏ, cũng có người đứng ở sau lưng tân sinh, tự do tự tại.
Mấy người phòng 504 cũng đều đã đến.
Vốn Lưu Lỗi không cảm thấy hứng thú, nhưng biết Lục Dương cũng sẽ lên tham gia thi đấu, liên thay đổi chủ ý, Đinh Siêu cùng Lý Minh Bác tự nhiên sẽ không bỏ qua hoạt động này..
"Thật nhiều người a."
Mấy người đứng phía sau tân sinh nhìn nhìn, Lý Minh Bác nhìn về phía trước, nhịn không được nói ra.
"Nhiều người như vậy, ta đi lên nói, đoán chừng cũng không lưu loát nổi."
Nghe nói như thế.
Siêu ca khinh thường nói: "Minh Bác, ngươi bày quần hàng rèn luyện lâu như vậy, có cái gì mà sợ, nếu ta biết hát, ta cũng sẽ lên biểu diễn, bọn họ ở dưới sân khấu có thể ăn thịt ta sao."
Lưu Lỗi hô một tiếng 'dừng', nhìn Đinh Siêu với vẻ mặt hoài nghi.
"Ngươi đừng nhìn ta như vậy, trình độ ca hát của ta chỉ hơi kém một chút, nếu ta học hát rồi, nhất định cũng sẽ không kém hơn Lục Dương."
Vừa mới dứt lời, một nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn đi tới, Siêu ca lập tức cà lăm....nói ra: "Lỗi, Lỗi ca....Bạn gái của ngươi đến rồi..."
Nữ sinh nhỏ nhắn này chính là bạn gái của Lưu Lỗi, lúc trước cũng cũng một chỗ ăn cơm, Đinh Siêu còn nhớ rõ.
"Siêu ca, ngươi vừa nói cái gì vậy, ngươi cũng lên sân khấu biểu diễn sao?"
Lý Manh Manh thoáng qua một bên, cầm tay Lưu Lỗi, sau đó hướng Siêu ca nói ra.
"Ách, ta....Ta vừa rồi..."
"Siêu ca, không phải ngươi vừa nói, mình tuyệt đối không khẩn trương sao? Làm sao mới nói mà cà lăm rồi."
Lý Minh Bác ở một bên trêu ghẹo nói.
Mới vừa rồi bị Đinh Siêu cà khịa, hắn rất nhanh tìm được cơ hội đáp trả.
"Ta mặc quá ít, nhịn khong được lạnh run."
Siêu ca tìm lấy một cái cớ.
Lý Minh Bác nhìn thoáng qua mặt trời trên trời, có chút im lặng, Siêu ca đúng là, chưa thấy quan tài tuyệt không đổ lệ.
"Ồ, sắp bắt đầu."
Đinh Siêu tranh thủ thời gian đổi chủ đề, trên sân khấu, một MC mặc tây phục nói một tràng dài, rốt cuộc cũng tuyên bố trận đấu bắt đầu, sau đó mời tuyển thủ đầu tiên lên biểu diễn.
Mà người đầu tiên lên sân khấu là một vị học đệ năm nhất.
Bởi vì thi đấu, nên không mặc quân phục, mà mặc một bộ đò jean bình thường.
Đơn giản giới thiệu chút về bản thân, bản thân hắn bắt đầu tiết mục.
"Đi, hướng thành thị đi tới, đem cửa xe hạ xuống...."
Đây cũng là một bài hát khá hot hiện nay, Anh Khiến Em Say Khướt.
Có thể là bởi vì quá khẩn trương, phần biểu diễn không được tốt lắm, điều này làm cho Siêu ca có chút thất vọng.
Tuyển thú thứ hai vẫn là tân sinh, hát bài Đêm Nhớ Em.
Còn có Không Thành, Lĩnh Hội, Nếu Như Không Có Em.
....
Từng tuyển thủ lên sân khấu, nhưng bài hát được biểu diễn, hầu như đều là ca khúc hot từ show The voice.
Đinh Siêu nhếch miệng, nói ra: "Cái gì mà cuộc thi ca sĩ của trường chứ, ta xem bọn họ coi mình như đang tham gia The voice rồi, toàn bộ bài hát đều lấy từ The Voice ra."
"Đây không phải chuyện rất bình thường sao, hiện tại The Voice rất nổi nha.''
Lý Mnah Manh kiễn chân nhìn về hướng sân khấu.
Cũng may dàn loa của Đại học khá tốt, ở xa như vậy vẫn có thể nghe rõ ràng.
"Lỗi ca, ngươi không phải nói, bạn cùng phòng của ngươi cũng tham gia thi đấu sao, ra sân chưa?"
Lý Manh Manh tò mò hỏi.
"Còn chưa tới, đoán chừng là áp trục mới xuất hiện."
Lưu Lỗi bình đạm nói.
"A, ngươi bạn cùng phòng của ngươi cũng thật lợi hại, mà vóc dáng ta thấp, nhìn không tới phía trước." Nữ sinh giọng dịu dàng nói ra.
"Bên kia có cái ghế, ngươi qua đứng lên ghế xem đi."
Lưu Lỗi chỉ một cái ghế.
"A...."
Lý Manh Manh thất vọng nói một tiếng, nhưng bước chân không hề di chuyển, tiếp tục kiễng chân nhìn về phía trước.
Sau sân khấu.
Trong phòng tuyển thủ, ngoài trừ những người đã biểu diễn, mặt khác đều ở trong đây...
Y Thanh cùng Lục Dương ngồi khá xa, không cùng một đám người tham gia náo nhiệt.
"Tân sinh trường học của các ngươi cũng không tệ a."
Tuy rằng không nhìn thấy màn biểu diễn trước mặt, nhưng âm thanh lại nghe rất rõ ràng, Y Thanh cười nói.
Nhìn sư tỷ che giấu cực kỹ, Lục Dương cười nói: "Coi như cũng được, thời đại ngày càng đổi mới, chúng ta ngày càng già đi."
Biểu diễn hôm nay đều là tân sinh, đây là chuyện mà Trần Thu Nguyệt vừa nói ra.
"Ngươi già? Ngươi già ở đâu?"
Y Thanh liếc nhìn Lục Dương, cảm thấy gia hỏa này tỏ ra ông cụ non.
"Chuyện này..."
Lục Dương bị nói không biết đáp lại, vừa vặn lúc này, một muội tử xinh đẹp đi tới.
"Học trưởng, hóa ra đúng là ngươi, ta còn tưởng rằng ta nhìn lầm người."
Nữ sinh đi đến có dáng người rất tốt, có đôi mắt của vùng Tây Cương, mang theo sắc mặt vui mừng.
"Là ngươi a, A Na Nhĩ Hãn."
Lục Dương ngẩng đầu, lộ ra tia mỉm cười, đêm qua mới nhắc đến đối phương, Lục Dương tự nhiên sẽ không quên tên của nàng.
"Học trưởng, ngươi thế nào cũng ở đây, hay là đến tham gia so tài?" A Na Nhĩ Hãn có chút mừng rỡ, hơn nữa lần trước đã trao đổi phương thức liên lạc được mấy ngày, nhưng Lục Dương chưa từng chủ động liên hệ qua với nàng, vốn A Na Nhĩ Hàn còn tưởng đối phương đã quên mình.
"Đúng vậy a, ta báo danh tham gia một tiết mục."
Lục Dương cười nói.
"Ta cũng thế, ta cũng thế...Thật trùng hợp."
"A Na Nhĩ Hãn."
Xa xa nghe thấy có người kêu.
"Có người kêu ngươi kia, mau mau qua đi."
Lục Dương nhìn nhìn, nói ra.
"n, học trưởng, chúng ta tí nữa nói chuyện."
A Na Nhĩ Hãn chạy tới.
"Học tỷ, gọi ta có chuyện gì không?"
Vừa rồi kêu tên nàng là một học tỷ trong hội sinh viên, đối phương mời nàng tới đây tham gia tiết mục này.
Lý Tưởng lôi kéo tay A Na Nhĩ Hãn, đi đến một bên, vừa cười vừa nói: "A Na Nhĩ Hãn, giới thiệu cho ngươi biết, đây là hội trưởng hội sinh viên viện công nghệ, Trần Thu Nguyệt, Trần hội trưởng..."
"Trần học tỷ, ngươi mạnh khỏe."
A Na Nhĩ Hãn chào hỏi.
"Ngươi cũng khỏe." Trần Thu Nguyệt nhẹ gật đầu, nàng biết đại khái Lý Tưởng định làm gì.
Quả nhiên, giới thiệu xong với Trần Thu Nguyệt, Lý Tưởng lập tức nói thêm: "Trần Thu Nguyệt, nàng gọi là A Na Nhĩ Hãn, là dự tính sinh của trường chúng ta, đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói cho ngươi biết, nàng còn có thân phận khác, chính là quán quân Đại Đạo Tinh Quang...Bản lĩnh ca hát rất phi thường."
"Thật sao, vậy thì rất lợi hại đấy."
Trần Thu Nguyệt cười cười nói.
Lý Tưởng khẽ nhíu mày, nàng không nghĩ tới Trần Thu Nguyệt lại bình tĩnh như vậy ,biểu hiện quá mức khác thường.
Chẳng lẽ là, nàng còn có con át chủ bài nào sao?
Lý Tưởng nhìn nhìn Lục Dương ngồi ở bồn hoa cách đó khá xa, trong mắt nhiều thêm vài phần cảnh giác, luận thực lực, nàng khoogn sợ Trần Thu Nguyệt, lần này đánh cuộc, nàng còn có A Na Nhĩ Hãn trợ giúp, nắm chắt chiến thắng, nhưng nàng vẫn sợ Trần Thu Nguyệt chơi chiêu ngầm đấy, dù sao, trong hội sinh viên đều biết, bạn trai của Trần Thu Nguyệt rất lợi hại.
Hai đời hội trưởng trước, cũng không dám ho hé một câu trước mặt đối phương, thậm trí Khâu Tử Đằng, đến bây giờ còn chưa thể tốt nghiệp ra trường.
"Trần Thu Nguyệt, ngươi không nên quên ước định của chúng ta, khi trận đấu kết thúc, hy vọng ngươi giữ lời." Lý Tưởng nói ra.
Trần Thu Nguyệt cười cười, nói: "Lời này, ta cũng tính nói với ngươi."