"Lục Dương đâu rồi..."
Nhìn A Nã Nhĩ Hãn vừa đàn vừa hát trên sân khấu, Siêu ca thở dài, khóe miệng lộ ra tia mỉm cười.
Lý Minh Bác tay nắm chặt thành quyền.
Những tuyển thủ lúc trước, chất lượng kỳ thật đều bình thường, còn có vài người hát sai nhịp, có người khẩn trương quên lời, vốn cho rằng Lục Dương ổn rồi, nhưng không nghĩ tới, đột nhiên nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim a.
Cô bé này ,quá tàn khốc rồi.
"Siêu ca, ta thấy ngươi hơi có chút hả hê khi người khác gặp họa nhỉ?"
Lưu Lỗi có chút cạn lời nhìn Đinh Siêu.
Siêu ca ài một tiếng, nói ra: "Ta cũng rất hy vọng Lục Dương có thể giành được quán quân, dù sao chuyện này cũng liên quan đến vinh dự phòng 504, nhưng không có biện pháp, không phải Lục Dương không đủ nỗ lực, mà đối thủ của hắn quá cường đại."
Nhìn bộ dạng ti tiện này của Siêu ca, làm cho người khác hận không đấm hắn vài cái.
"Ngươi khẳng định chắc chắn, nữ nhân tên A Na Thần Đèn này có thể đạt được quán quân?"
Lưu Lỗi đối với nữ nhân đang hát trên đài không chút dao động.
Thậm chí tên đối phương là gì hắn còn không nhớ rõ.
"Chuyện này còn phải đoán sao? Ngươi nhìn phản ứng mấy tân sinh ở đây đi?"
Đinh Siêu chỉ chỉ phía trước.
Lưu Lỗi nhìn kỹ, hắn phát hiện tân sinh lúc này không giống trước đây, nguyên bản lúc đầu còn trò chuyện tán nhảm với nhau, nhưng sau khi A Nã Nhĩ Hãn lên sân, liền khiến bọn họ tập trung lắng nghe, thậm chí có người đứng lên hò hét....
Chuyện này quả thật nói rõ vấn đề.
"Vừa rồi MC còn cố ý giới thiệu, A Na Nhĩ Hãn là quán quân của Đại Đạo Tinh Quang, còn là quán quân vòng 1, khả năng cũng có chút dang tiếng đi, nếu như chỉ dựa vào thực lực mà nói, ta cảm thấy Lục ca cũng không kém cạnh."
Lý Minh Bác đối với Lục Dưng rất có lòng tin.
"Các ngươi nói Lục Dương, nếu thật sự mạnh như vậy, có lẽ cũng có chút cơ hội đi."
Lý Manh Manh nhóm chân lên, muốn nhìn lên sân khấu, nhưng vóc dáng nàng quá thấp, căn bản nhìn không tới.
Lưu Lỗi đứng ở một bên, không chút sứt mẻ, thân thể hắn cao gần hai mét như là cái cọc gỗ vậy.
Đinh Siêu lắc đầu: "Không đâu, Lục Dương nhất định phải thua, ta dùng bốn năm đại học không tìm được bạn gái đem ra đánh cược, Lục Dương tuyệt đối không có cơ hội nào."
"Ngươi chắc chắn như vậy, nữ sinh tên A Na Thần Đèn này sẽ thắng sao?"
Lưu Lỗi liếc nhìn Siêu ca.
Gia hảo này, còn chém cái gì nữa, đại học đã trôi qua hai năm rồi, nào còn bốn năm.
"Đây là đương nhiên, nàng là thần tượng của ta mà...Còn nữa, nàng tên là A Na Nhĩ Hãn, không phải A Na Thần Đèn của Aladin, Lỗi ca, ngươi có thể kếu đúng tên người ta được không?"
Đinh Siêu vì nữ thần của mình liền phản bác lại.
"Hừ."
Lưu Lỗi hừ một tiếng, chẳng muốn phản ứng lại hắn, bất quá, ở trong lòng cũng có chút lo lắng.
"Nữ nhân này quả thật khá mạnh, hy vọng Lục Dương có thể phát huy hết sức mình."
...
Sau sân khấu.
"Sư tỷ, Lục Dương, đến phiên hai người rồi..."
A Na Nhĩ Hãn vẫn còn biểu diễn, Trần Thu Nguyệt đã đi tới.
"Ừ."
Lục Dương đứng dậy.
Y Thanh cũng đứng dậy đi theo.
Nàng mang giày cao gót, hầu như cao bằng Lục Dương, khom người ở sau váy vỗ vỗ, dáng người mỹ lệ không thể nghi ngờ.
Nhân viên công tác ở hậu trường, còn có sinh viên của hội học sinh, hầu như đều chú ý tới bên này, cả đám đều nhìn lòi mắt, cho dù là nữ sinh cũng hâm mộ không thôi.
"Nữ sinh kia, các ngươi nhận thức không?"
Xa xa.
Lý Tưởng từ trên người Y Thanh chuyển mắt, sau đó hỏi nam nhân MC.
"Không biết."
"Chỉ viết tên tiết mục thôi sao, không viết tên biểu diễn à?"
"Không có, chỉ viết biểu diễn khoa máy tính Lục Dương năm ba cùng bạn, căn bản không viết thêm gì."
"A, vậy sao."
Lý Tưởng nhíu nhíu mày, không khỏi có chút bận tâm lo lắng, vốn cho rằng Lục Dương là uy hiếp lớn nhất, nhưng bây giờ nhìn nữ nhân kia, nàng dù sao vẫn cảm giác khá kỳ quái, giống như trực giác nữ nhân cho nàng biết, nữ nhân kia mới là thứ đáng sợ nhất.
Bất quá.
Nghe được tiếng vỗ tay ngoài sân khấu, Lý Tưởng lần nữa bình phục lại tâm tình, A Na Nhĩ Hãn biểu diễn gần như hoàn mỹ, nàng không tin, Trần Thu Nguyệt có biện pháp nào lật ngược ván cờ.
Trên sân khấu, A Na Nhĩ Hãn đã biểu diễn xong, liền xoay người rời đi, MC lần nữa lên sân khấu.
"Kế tiếp chính là phần biểu diễn của đồng học Lục Dương năm ba khoa máy tính, sẽ cùng bạn của mình hợp tác biểu diễn bài hát < Bởi Vì Tình Yêu >."
Nghe được cái tên này.
Dưới đài liền truyền đến tiếng vỗ tay rải rác.
Đối với tân sinh mà nói, Lục Dương là một cái tên lạ lẫm, ngược lại đám lão sinh phụ cận, từng người đều vỗ tay, sau rồi cúi đầu vào nhau thảo luận.
"Giai Giai tỷ, là hắn, hắn cũng tới tham gia thi đấu."
Trên sân bóng rổ.
Lâm Viện Viện vóc dáng không cao đang đứng trên ghế, so với Tông Giai lúc này còn cao hơn một cái đầu.
"A, không nghĩ hắn cũng tới đây, còn biểu diễn áp trục đấy."
Tống Giai mặc áo khoác màu trắng, xem bộ dạng mới tới được không bao lâu.
"Ha ha, tên Lục Dương kia, lại tự mình chuốc lấy khổ cực, còn tưởng rằng buổi biểu diễn này giống như buổi diễn Tết Nguyên Đán sao? Lần này là thi đấu đấy, nữ sinh vừa rồi biểu diễn ở phía trước hắn còn lợi hại hơn, lần này có trò hay để xem rồi!"
Lâm Viện Viện có chút hả hê nói.
"Cũng không nhất định, Lục Dương còn không phải hợp tác với bạn mình sao?"
Tống Giai nhìn lên sân khấu, người còn chưa đi ra.
"Lục Dương mất mặt một mình còn chưa đủ, còn liền lụy người khác mất mặt theo." Lâm Viện Viện hừ một tiếng.
Tống Giai thần sắc cổ quái nhìn Lâm Viện Viện, nhịn không được nói ra: "Lâm Viện Viện, ta có đôi khi phát hiện, ngươi thật sự cần ăn đòn a."
...