"Lục Dương, rốt cuộc mối quan hệ chúng ta là gì?"
Trần Thu Nguyệt đôi mắt ngập nước nhìn Lục Dương.
"Em đừng như vậy."
Lục Dương da mặt rất dày, nghiêm mặt nói ra.
"Mọi người đêu biết, hai chúng ta đều trong sách, bất quá, nể tình bạn học, nếu em có chuyện gì phiền toái, anh có thể giúp đỡ, em nói đi."
"Sắp đến tết Tây rồi."
Trần Thu Nguyệt cười nói.
"Còn có nửa tháng nữa mà." Lục Dương suy nghĩ một chút mở miệng, nhưng trong lòng đang tư hỏi, Trần Thu Nguyệt tìm hắn chắc là có liên quan đến tết Tây rồi."
"Nguyên Đán hàng năm, trường học đều tổ chức buổi tiệc mừng năm mới, khoa máy tính chung ta sẽ biểu diễn ba tiếc mục, em là phó bộ trưởng bộ phận tổ chức sự kiện, bộ trường thì có chuyện bận rồi, nên nhiệm vụ lần này rơi vào người em."
"Có thể do khoa chúng ta toàn mọt sách, nên tế bào hài hước đều coi như chết hết rồi, bây giờ đã kiếm được hai tiếc mục, nhưng mà chất lượng thì khó nói."
"Vậy thì sao."
Lục Dương biết đại khái mục đích của Trần Thu Nguyệt rồi.
Trần Thu Nguyệt đứng dậy, ghé vào tai Lục Dương, chiếc môi đỏ khẽ mở:" Vì vậy em cần một người đàn ông tài năng hỗ trợ a."
"Anh hát hay như vậy, trình diễn một tiết mục đi, coi như giúp em rồi."
Trần Thu Nguyệt ôm cánh tay Lục Dương, còn ở phía trên cọ xát.
Đây là... Mỹ nhân kế.
Ba mươi sáu kế đều hiện lên trong đầu Lục Dượng, cuối cùng dừng ở kế này.
Tiếc mục biểu diễn mừng năm mới?
Lục Dương đối với những thứ như biểu diễn tuyệt đối không ưa, chủ yếu là do tích cách của hắn không thích nơi nhộn nhịp, kiếp trước lăn lộn ở tổ biên kịch lâu như vậy, lâu lâu cũng tổ chức vài buổi biểu diễn, nhưng Lục Dương cũng không đi tham gia náo nhiệt làm gì.
Nếu hắn muốn tham gia biểu diễn, dựa vào khuôn mặt anh tuấn như này, kiếm một vai cái cây cũng không phải chuyện gì khó.
"Giúp đỡ đi mà, xin đó, sang năm em không làm ở bộ tuyên truyền nữa rồi, không cần nhờ anh nữa đâu."
Trần Thu Nguyệt nắm lấy cánh tay Lục Dương đung đưa, thể hiện bộ dạng đáng thương, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
Sắc mặt Lục Dương trở nên cổ quái.
Trần Thu Nguyệt có khi lên biểu diễn cũng được đấy.
Nhưng mà chỉ một mình hắn được coi thôi.
Vì vậy Lục Dương bất đắc dĩ mở miệng.
"Được rồi, coi như giúp em một lần."
"Còn em nữa.. không đi học một khóa diễn xuất, thật sự là đáng tiếc, anh có quen biết một giảng viên ở Thượng Hải, nếu không thì để anh giới thiệu cho em nhé."
Nghe được Lục Dương đáp ứng, Trần Thu Nguyệt khôi phục bộ dạng tươi cười: "Hì hì, không cần, anh đừng hòng có thể đuổi được em."
Lục Dương thò tay sờ lên khuôn mặt trứng ngỗng một chút, xoa xoa đôi má, hắn nói ra :" Đợi anh mua được nhà, khi đấy em thả sức mà biểu diễn."
Sắc mặt Trần Thu Nguyệt cũng không thay đổi, ngược lại châm chọc một câu: "Động tâm không bằng hành động."
Đậu Xanh!
Nữ nhân này ngày càng lớn mật rồi đấy.
Lục Dương rất muốn đánh mông nàng một phát, nhưng đây còn là ban ngày nên Lục Dương cũng không có động tác gì cả.
Dưới sự yêu cầu của Trần Thu Nguyệt, Lục Dương đành biểu diễn một tiếc mục, hát một bài hát, về phần hát bài gì, hai người thảo luận cả buổi cũng không có kết quả.
Trần Thu Nguyệt muốn Lục Dương hát bài 'Tôi chỉ là chú chim nho nhỏ'.
Lục Dương cảm thấy bài này căn bản không phù hợp với hắn...
......
Tán ngẫu đến lúc Lý Minh Bác gọi điện, Lục Dương mới thoát khỏi Trần Thu Nguyệt.
Nhà kho Tây Môn.
Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác đều ở trong này.
Ba người ngồi trên tấm nệm, Lý Minh Bác lấy ra một túi da màu đen, mở ra nhìn, bên trong toàn là tờ tiền có mệnh giá 100 tệ.
Đem tiền mặt đổ ra trước mặt ba người, Lý Minh Bác nói ra: "Kho hàng chúng ta đã trống rỗng rồi, đây là toàn bộ thu nhập có được, còn đây là sổ sách, cái ngươi nhìn đi."
Lý Minh Bác từ túi lấy ra một quyển vở nhỏ, đưa cho Lưu Lỗi.
Hắn nói tiếp: "Tổng công có mười chín vạn tám nghìn sáu trăm hai mươi tệ (198620)."
"Cứ tính theo mười chín vạn tám là được."
Lục Dương thản nhiên nói.
Hắn và Lưu Lỗi cũng không để ý số tiền lẻ này, với lại trong khoảng thời gian này, quầy hàng cũng một mực do Lý Minh Bác quản lý.
"Được."
Lưu Lỗi gật đầu, tùy tiện lật vài tờ giấy, lại đưa cho Lục Dương.
Lục Dương cũng không mở ra nhìn.
Đối với Lý Minh Bác, Lục Dương rất tin tưởng hắn, Lý Minh Bác là một người có lòng tự trọng rất cao, nội tâm cũng rất yếu ớt, làm việc đều chuyên tâm nghiêm túc, luôn luôn có khát vọng để người ta công nhận năng lực của mình.
"Cứ dựa theo cổ phần mà chia đi."
"Ừ."
Lý Minh Bác nhẹ gật đầu.
Hắn lấy ra một chiếc máy tính, trước mặt Lục Dương cùng Lưu Lỗi tính một cái.
Mười chín vạn tám ngàn, Lục Dương chiếm sáu phần là được mười một vạn tám nghìn tám trăm tệ.
Hắn và Lưu Lỗi đều chiếm hai phần là ba vạn chín nghìn sáu, không sai biệt lắm là gần bốn vạn rồi.
"Cái này la của ngươi."
Lý Minh Bác đem mấy bó tiền trăm tệ đặt trước mặt Lục Dương, mười vạn một bó, ở trên còn có giấy niêm phong của ngân hàng.
Sau đó lại đếm một vạn tám nghìn tệ phân cho Lục Dương.
Ba vạn tiền đâu tư.
Bây giờ có gần mươi hai vạn.
Không sai biệt lắm là gấp bốn lần rồi.
Tâm tình Lục Dương trở nên thoải mái, lần đầu tư này la do tâm huyết dân trào, cộng với sự biết trước tương lai sắp tới, nên biết rõ kinh doanh quần áo có thể kiếm được không ít tiền.
Kết quả quả thật không tệ, lần này có thể giúp hắn tích lũy không ít kinh nghiệm, còn thuận tiện giúp đỡ Lý Minh Bác, Lục Dương cũng không muốn Lý Minh Bác đi vào vết xe đổ của kiếp trước, lâm vào cảnh bán hàng đa cấp mà không thoát thân được.
Đây chỉ là một việc nho nhỏ, nhưng cũng có thể thay đổi cuộc sống của bạn mình.
Lý Minh Bác cùng Lưu Lỗi tiếp tục tỏ ra cao hứng.
Đối với bọn họ mà nói, bốn vạn tệ cũng coi như rất nhiều, đặc biệt là Lý Minh Bác, từ nhỏ đến lơn, hắn cũng chưa từng được cầm số tiền lớn như vậy.
Tìm một túi nhựa màu đen, đem tiền bỏ vào trong đó, Lục Dương mới nhìn Lý Minh Bác, hỏi: "Hiện tại sinh ý còn tốt không?"
"Coi như cũng được, một ngày cũng có thể bán được mấy trăm tệ, ta đã rất hài lòng rồi."
Yêu cầu của Lý Minh Bác cũng không cao.
Cũng không bởi vì mấy ngày đầu bạo hỏa mà dã tâm bành trướng.
Một ngày có thể lợi nhuận hai ba trăm tệ, đối với hắn đã là rất nhiều rồi, đi ra ngoài làm thêm đến chết đi sống lại, cũng chỉ được có hơn mười tệ mà thôi."
"Ừ."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
"Về sau cần hàng gì, cứ nói trực tiếp với ta, ta sẽ nói cửa hàng bên kia gửi đến cho."
"Cảm ơn Lục ca."
Lý Minh Bác gật đầu.
"Lỗi ca, có nhiều tiền lời như vậy, ngươi tính làm gì?" Lục Dương quay đầu nhìn Lưu Lỗi.
Lưu Lỗi suy nghĩ một chút: "Chắc là mua một chiếc điện thoại mới đi, nhìn chiếc điện thoại của người là ta đã thấy thèm rồi, Minh Bác, ngươi có muốn cùng ta đi mua một chiếc không?"
Tuy rằng đã lên đại học, nhưng Lý Minh Bác ngay cả điện thoại bình thường vẫn chưa có, hắn mà rời khỏi ký túc xá, thì khó mà liên lạc được.
"Ta thì bỏ đi, iphone cũng quá mắc tiền rồi, Lỗi ca, khi nào mua điện thoại mới, có thể bán lại chiếc cũ cho ta được không."
"Nói cái gì vậy, điện thoại trên tay ta cũng không đáng tiền, chờ ta mua điện thoại mới, ngươi cứ cầm lấy mà dùng." Lưu Lỗi hào phóng khoát tay áo.
Trong lòng Lục Dương cảm thán.
Tình bạn sinh viên thật đơn thuần.
Tổng thể mà nói, bạn cùng phòng của hắn đều không tệ.
Lục Dương cười nói: "Lỗi ca cho ngươi dùng, thì ngươi cứ lấy đi, lần trước ta đưa điện thoại của ta cho ngươi thì ngươi cũng không lấy, đến bây giờ nó vẫn còn nằm trong ngăn kéo hửi bụi kia kìa."
"Lúc đó ta hơi đạo đức giả."
Lý Minh Bác ngượng ngùng nói, lúc trước da mặt hắn mỏng, xấu hổ, nhưng rèn luyện lâu như vậy, cũng đã dày hơn rất nhiều rồi.
Ngày hôm sau.
Lưu Lỗi liền chạy đi mua một cái điện thoại giống Lục Dương, còn chiếc điện thoại của hắn thì kín đáo đưa cho Lý Mịnh Bác.
Có được điện thoại, Lý Minh Bác liền đi tới tiệm di động, mua cho mình một cái sim, gọi về cho gia đình.
Khu Tây Bắc, trong một thôn xóm nhỏ.( Tây Bắc:miền Tây Bắc Trung Quốc, bao gồm các tỉnh Thiểm Tây, Cam Túc, Thanh Hải, Ninh Hạ, Tân Cương.)
"Tú Anh, nhị đản nhà ngươi gọi đến này."
Một nữ nhân mập mạp đứng ở quầy bán quà vặt rống lên, âm thanh của nàng như sư tử hống, làm nửa thôn xóm đều nghe được.