Sau khi Hoàng Tiêu rời đi.
Lục Dương tìm Lữ Tiểu Vũ, đem việc này kể cho nàng.
Chiếc bút xoay tròn trên tay Lữ Tiểu Vũ, giống như nàng đang biểu diễn ảo thuật, hơi hơi nhíu mày: " Chuyện này tốt."
"Ta cũng cảm thấy thế."
Lục Dương gõ gõ trên bàn làm việc của Lữ Tiểu Vũ, nói ra: "Tuy nhiên, trước khi lãnh đạo tới thăm, chúng ta cần chuẩn bị một số việc."
"Cần chuẩn bị cái gì?"
Lữ Tiểu Vũ hỏi.
"Đã tìm được người cho phòng nhân sự cùng tài vụ sao?" Lục Dương nhìn nàng.
Công ty đã thành lập nhiều ngày như vậy rồi, hai phòng ban nãy vẫn còn chưa có người, đây không phải phong cách làm việc của Lữ Tiêu Vũ .Động tác trên tay Lữ Tiểu Vũ dừng lại, đem bút bi đặt lại vào trong ông đựng, mới lên tiếng: "Đã chọn được mấy người, bất quá ta không hài lòng lắm."
"Không cần phải tốt lắm, chỉ cần có thể đảm nhiệm công tác trước mắt là được, về sau mở rộng công ty, chúng ta có thể chiêu mộ thêm nhân sự sau."
Lục Dương biết rõ Lữ Tiểu Vũ nghĩ gì.
Nàng muốn tuyển một đoàn đội mạnh nhất.
"Vậy thì được, ngay mai ta sẽ kêu vài người đến phỏng vấn thử, xem có thể tuyển được ai đến phòng tài vụ cùng nhân sự không." Lữ Tiểu Vũ nhẹ gật đầu.
Công ty phải có bộ dạng công ty, nếu như ngay cả hai phòng ban quan trọng nhất đều không có, làm sao có thể cho lãnh đạo nhìn trúng được.
Lục Dương nói tiếp: "Mặt khác, nếu cần mua đồ vật, thì cứ mua loại tốt nhất, không cần tiết kiệm, nếu như không đủ tiền, ta có thể góp thêm vốn vào."
"Ừ, ừ"
Lữ Tiểu Vũ nhẹ gật đầu.
"Còn có áp-phích."
Lục Dương tiếp tục nói: "Tường của công ty chúng ta cũng qua đơn điệu rồi, trước mặt tuy rằng chỉ có hai hạng mục, nhưng mà chúng ta có rất nhiều bản quyền chuyển thể, ngươi đi tìm một công ty thiết kế, đem những tiểu thuyết mà chúng ta có cùng hai hạng mục trước mắt, chế tác thành những tâm áp-phích xinh đẹp dán vào tường đi."
"Ta sẽ nhanh chóng an bài người đi làm."
"Cũng thay luôn đèn trên trần nhà đi, sáng quá rồi, đổi thành loại nào nhu hòa một tí, thích hợp để mọi người có thể tăng ca."
Lữ Tiểu Vũ ở trên máy tính gõ gõ, ghi chú những thứ này lại.
Bàn chuyện xong với Lữ Tiểu Vũ, Lục Dương đi vào khu vực làm việc.
Trước mắt còn chưa tới thời gian làm việc buổi chiều, nhưng mấy nhân viên đã bắt đầu làm rồi, nhìn Lục Dương đi tới, Hà Nghệ cười nói: "Ông chủ, ngài thật là tốt."
Lục Dương biết chắc nguyên nhân Hà Nghệ khen mình vì đồ ăn vặt.
Hắn khoát tay nói: "So sánh với công sức mọi người bỏ ra, chỉ là phúc lợi nhỏ mà thôi, chờ sau khi công ty chúng ta có phòng tài vụ, đồ ăn vặt sẽ được cũng ứng thoải mái, toàn bộ đều ký sổ."
"Chủ tịch vạn tuế!."
Mấy nữ sinh đều tỏ ra cao hứng, trên mặt Giang Bạch cũng mang nét vui mừng.
Thừa cơ hội này, Lục Dương liền nói chuyện sắp tới sẽ có lãnh đạo tới thăm, muốn bọn họ đẩy nhanh hơn tiến độ một chút.
Nếu hoàn thành
Mấy người đều miệng đầy đáp ứng.
Buổi chiều Lục Dương lại tiếp tục gõ một vạn chữ, khi nhận được tin nhắn Trần Thu Nguyệt thì hắn mới rời khỏi văn phòng.
Trong sân trường.
Ở phía xa, Lục Dương đã nhìn thấy bóng lưng của Trần Thu Nguyệt, nàng có một mái tóc đỏ, cũng quá nổi bật quá rồi.
Gần đó không xa, cũng có mấy nam sinh lặng lẽ nhìn nàng nhưng cũng không dám tới gần.
Lục Dương hướng Trần Thu Nguyệt đi đến, chẳng hiểu sao lại vừa kịp lúc đi ngang qua ánh mắt của mấy nam sinh.
"Này, tránh ra, ngươi cản trở ta rồi."
Một nam sinh nhìn về Lục Dương hô .
"Cản trở ngươi việc gì?"
Lục Dương quay đầu, hỏi.
"Cản trở ta ngắm mỹ nư a." Ngươi nọ hướng về phía Trần Thu Nguyệt chỉ tay, đắc ý nói: "Thế nào, có phải mỹ nữ không?"
"Nhìn lén người khác không phải hành vi của quân tử." Lục Dương quyết định sẽ uốn nắn thế giới quan của bọn hắn một phen.
"Dừng, ngươi đang giả vờ giả vịt cái gì?"
Nam sinh nhìn thoáng qua Lục Dương, ánh mắt lộ ra vẻ xem thường.
"Ta cũng không phải giả bộ, có tin ta đi tới xin số điện thoại của nàng ấy không?"
Lục Dương trả cho đối phương một ánh mắt khinh bỉ, hướng về phía Trần Thu Nguyệt đi tới.
Xin số điện thoại?
Mấy nam sinh đều hứng thù nhìn xem Lục Dương, tựa hồ bọn hắn đều muốn Lục Dương rước lấy nhục. Mỹ nữ xinh đẹp như vậy, khẳng đinh là đã có bạn trai rồi, coi như không có thì ánh mắt cũng rất cao.
Lục Dương lặng lẽ đi qua, vỗ vai Trần Thu Nguyệt.
"Mỹ nữ, có thể thêm số điện thoại không?"
Nghe được thanh âm quen thuộc, Trần Thu Nguyệt xoay người lại, vừa định ôm một cái nhiệt tình, thì lại chứng kiến Lục Dương nháy mắt với nàng.
Gì vậy?
Trần Thu Nguyệt sửng sốt, nghĩ đến lời nói vừa nãy của Lục Dương, lại phát hiện mấy nam sinh đang nhìn hướng này, khóe miệng nàng hơi hơi giơ lên, lập tức hiểu rõ chuyện gì.
Anh ấy thích việc này?
Trần Thu Nguyệt nghiêm mặt nói ra: "Muốn xin cũng được, hôn một cái mới cho."
Khá lắm, đây là lấy việc công làm việc tư rồi, Lục Dương cũng không khách khí, ở trên mặt nàng thơm nhẹ một cái.
Trần Thu Nguyệt lúc này mới đọc số điện thoại của mình, Lục Dương cũng giả vờ lấy điện thoại ra, nhập số của nàng.
Những nam sinh ngồi xem kịch vui bắt đầu ngây người.
Chuyện gì thế này, còn có thể làm như vậy được sao?
Kéo cánh tay Lục Dương rời đi ra ngoài mấy trăm mét, Trần Thu Nguyệt nhịn không được cười lên: "Em vừa rồi biểu diễn được không?"
"Nếu như điểm tối đa là 100, anh cho em 90 điểm."
"Tại sao không phải là 100."
"Không được, nếu cho em full điểm em sẽ kiêu ngạo."
Ở trên sân trường tìm một bãi cỏ sạch sẽ, hai người ngồi xuống.
Lục Dương ôm eo mền mại Trần Thu Nguyệt, Trần Thu Nguyệt cũng thuận thế tựa vào trong ngực của hắn, hỏi: "Nói đi, tìm anh có chuyện gì?."
"Không có chuyện gì thì không thể gặp anh sao?"
Trần Thu Nguyệt liếc người bên cạnh mình.
"Cũng không phải là không được, nhưng anh cảm giác là có chuyện a."Lục Dương hết lòng tin theo trực giác của mình.
Trần Thu Nguyệt gật đầu: "Đúng là có chút việc, em muốn hỏi anh một vài vấn đề, anh gần đây bận chuyện gì, mà Từ Thi nói anh đã không đi học mấy ngày nay rồi."
"Chuyện anh không đi học không phải rất bình thường sao?"
Lục Dương cảm thấy lời nói này không có đạo lý lắm.
"Bình thường nhưng cũng không bình thường."
Trần Thu Nguyệt điều chỉnh tư thế một chút, làm cho mình năm thoải mái hơn, nàng ngửa đầu nhìn Lục Dương: "Từ Thi nói tuy rằng anh không thường xuyên đi học, nhưng trên cơ bản đều 2, 3 ngày đi một lần, nhưng những ngày gần đây, anh vài ngày chưa lên lớp rồi."
"Khá lắm, không ngờ Từ Thi được em cài làm gián điệp rồi."
Lục Dương thò tay trên thân Trần Thu Nguyệt véo một cái.
"A"
Trần Thu Nguyệt khoa trương kêu một tiếng.
"Không cần phải giả vờ vậy chứ."
"Để em véo thử cho xem."
Hai người đùa giỡn một hồi.
Lục Dương mới lên tiếng: "Gần đây đúng là hơi bận, anh mới thành lập một công ty ở tòa nhà A của nhà trường, vẫn còn nhiều chuyện chưa xử lý xong."
Chuyện này cũng không cần phải giấu giếm, với lại Trần Thu Nguyệt cũng coi như là người một nhà rồi.
"Không hổ là nam nhân em xem trọng, quả nhiên lợi hại."
Trần Thu Nguyệt hít một hơi.
"Bọn Hứa Dung Dung nói anh là phú nhị đại, em xem bọn hắn đều coi thường anh rồi, anh chính là phú ông."
"Không được sinh ra ở gia đình giàu có làm phú nhị đại, chỉ có biện pháp tự thân cố gắng làm phú ông mới nổi thôi." Lục Dương trêu ghẹo nói.
Trần Thu Nguyệt liếc hắn một cái: "Mơ mộng viễn vông."
Lục Dương cũng không cùng nàng dài dòng, nói ra: "Chuyện của anh cũng đã nói hết rồi, nên nói chuyện của em đi, hẹn anh ra sân trường, không phải để phát cơm chó cho người ta chứ."
Cùng một chỗ tán tỉnh với Trần Thu Nguyệt, Lục Dương đang cảm giác được rất nhiều tên cẩu độc thân đang phẫn nộ.