Một nữ nhân mặc quần áo mộc mạc từ căn nhà trệt vội vàng chạy tới.
"Nhị thẩm, là tiểu tử nhà ta gọi điện hả?"
"Đúng vậy."
Nữ nhân béo híp mắt, chỉ vào cước điện thoại bên trong, nói ra: "Nhanh lên đi, cước phí đường dài không rẻ đâu."
Nữ nhân vội vàng cầm điện thoại đặt ở bên tai, trả lời.
"Nhị đản."
"Mẹ, con đã lên học đại học rồi, đừng có gọi con là nhị đản nữa, nếu để bạn học mà biết, con sẽ bị bạn học cười chết đó."
Điện thoại truyền đến âm thanh của Lý Minh Bác.
"Xú tiểu tử, lên đại học là đủ lông đủ cánh rồi phải không."
"Được rồi, mẹ thích kêu gì thì kêu."
"Con gọi để cho mẹ biết, con có điện thoại rồi, đây là số của con, mẹ lưu lại đi, về sau trong nhà có chuyện gì có thể gọi cho con."
"Được, để mẽ lấy bút viết lại, Nhị thẩm, có bút không?"
Đem điện thoại treo ở bên tai, nữ nhân cầm cuốn sổ nhỏ trên tay viết lại, nhẩm lại mấy lần, mới trả lại cây viết cho nhị thẩm.
Nàng lại hỏi: "Con lấy tiền ở đâu ra mua điện thoại?"
"Bạn cùng phòng của con mua điện thoại mới, nên không sài cũ nữa nên cho con." Lý Minh Bác giải thích.
"Bạn cùng phòng của con thật tốt, để ngày mai mẹ lên thị trấn gửi cho ít tiền, rồi mời người bạn của con bữa cơm, coi như cảm ơn." Nữ nhân nói liên miên.
"Mẹ, con biết rồi, với lại mẹ không cần gửi tiền cho con, con có rồi."
Lý Minh Bác ở trong điện thoại, kể về sự tình buôn bán của ba người bọn họ, sau đó còn nói: "Con hiện tại không thiếu tiền, tiền từ hàng ngày bán quần áo sài mãi không hết, con gọi điện để nói cho mẹ biết chuyện này, về sau mẹ chỉ cần chăm lo cho gia đình, không cần lo học phí bên này của con, cũng đừng đi làm việc nặng nhọc nữa, tí nữa con sẻ gửi về hai vạn, mẹ mua nhiều thịt để cả nhà cùng ăn, mua thêm một cái điện thoại, về sau chúng ta có thể mỗi ngày gọi điện được rồi."
Nữ nhân nghe vậy, nước mắt chảy ra.
"Mẹ biết rồi, con ở bên ngoài phải chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ kỹ không thể quên ân nhân nhà chúng ta."
Dặn dò vài câu, điện thoại mới cúp.
"Tú Anh, ngươi học cái gì, Nhị đản ở bên ngoài gây họa rồi sao?" Nhị thẩm béo ở bên sốt ruột lo lắng hỏi.
"Không phải không phải." Nữ nhân xoa xoa nước mắt, đem chuyện vừa rồi kể lại một lần.
Nhị thẩm khiếp sợ nói: "Tú Anh, nhị đản phát tài rồi."
....
Khu tám ký túc xá phòng 504
Đinh Siêu từ bên ngoài trở về, trên tay còn cầm một hộp mì xào.
Lục Dương đang xem phim.
"Lục ca, cái link lần trước ta đưa ngươi đã xem chưa?"
Đinh Siêu bu lại, phát hiện Lục Dương đang xem một bộ phim nước ngoài, nhìn nhìn tên bộ phim, Gilmore Girls, chưa nghe nói qua.
"Vẫn chưa, xem một người không đủ nghiền, có thời gian thì tìm một muội tử cùng một chỗ xem."
Lục Dương cũng không quay đầu lại, trả lời.
Đinh Siêu tỏ ra hâm mộ.
Nếu người khác nói vậy, hắn khẳng định sẽ phỉ nhô không thôi, nhưng Lục Dương lại khác, Đinh Siêu tự nhận mình không bội phục người nào, nhưng đối với người bạn cùng phòng này thì hắn không thể không chịu phục.
Có thể không phục sao?
Mới gặp một ngày, liền nắm hoa hậu giảng đường của khoa y học vào tay, còn mượn được máy tính, lần thứ nhất đi tham gia họp lớp, biểu diễn tài năng khiến hoa khôi của lớp phải can tâm chờ ngoài cửa, còn có ánh mắt nhìn nữ sinh siêu phàm, sinh viên khác đều không nhận ra vẻ đẹp của Từ Thi, Lục Dương chỉ cần nhìn một cái đã đoán được.
Ánh mắt như vậy, mị lực như này, nếu có thể học được một phần mười, bản thân hắn cũng không đến nỗi độc thân như vậy.
"Lục ca, khi nào dạy ta chiêu này đi."
Đinh Siêu năn nỉ Lục Dương, hắn cũng muốn coi phim với muội tử.
Lục Dương quay đầu nhìn hắn.
Sau đó nhịn không được mà lắc đầu, thở dài nói ra: "Khi nào có thời gian thì đi Hàn Quốc một chuyến đi."
"?"
Đinh Siêu tỏ ra không hiểu.
"Trình độ phẫu thuật thẩm mĩ bên kia cao."
"Má, ta rất nghiêm túc, ngươi đừng đùa nữa." Đinh Siêu mắng.
"Kỳ thuật ngươi muốn tìm bạn gái không khó, có tiền là được rồi." Lục Dương chăm chú nhìn Đinh Siêu.
Đinh Siêu im lặng: "Đây không phải nói nhảm sao, nếu ta có tiền, còn cần đi tìm ngươi học hỏi mẹo vặt sao."
Phàn nàn một lúc, Đinh Siêu tiếp tục nói: "Cha ta cũng thiệt là, nhà có ba căn, thuê cũng không cho, cũng không chịu bán đi, đổi lại là ta, sẽ bán đi hai căn, khi ấy cũng không đến mức nghèo như vây,"
Nghe nói như thế.
Luc Dương sắc mặt cổ quái, duỗi ngón tay cái đối với Đinh Siêu, cười nỏi: "Ừ, ừ, đúng là Siêu ca có ánh mắt nhìn xa trông rộng, hảo con cái."
Được Lục Dương khen ngợi, Đinh Siêu hài lòng, trở lại chỗ ngồi của mình bắt đầu ăn.
Trong lòng Lục Dương nghĩ đến, may mắn mấy căn nhà kia không phải của ngươi, nếu hắn mà bán đi, mấy năm sau phá bỏ dời đi nơi khác, chắc là hắn khóc cạn nước mắt quá, hơn nữa giá nhà bây giờ cũng không được bao nhiêu tiền, để vài năm sau mà bán thì không biết gấp bao nhiêu lần.
Giá nhà Lục Thành hiện tại vẫn đang tăng lên, bây giờ mới gần sau nghìn, đợi đến thời điểm bọn hắn tốt nghiệp đã tăng lên hơn tám nghìn, tốt nghiệp hai năm sau thì nó tăng lên gấp đôi là một vạn sáu luôn rồi.
Ăn xong, Đinh Siêu cũng quên mất sự tình mình bị đả kích vừa rồi.
Hắn quay đầu hỏi Lục Dương: "Lục ca, ta nghe lão đại nói, ngươi không kinh doanh bên Tây Môn nữa, là sao quầy hàng kiếm không được tiền sao?"
"Vẫn được, chỉ là không được nhiều tiền lắm, ta cũng lão đại đều thôi, để cho Lý Minh Bác đi." Lục Dương tiếp tục xem phim.
"Cũng đúng a, trong nhà Lý Minh Bác quá nghèo rồi, mỗi tháng cũng chỉ được ba trăm tệ sinh hoạt, đổi là ta cũng không biết sống thế nào."
Đinh Siêu đứng dậy, đem hộp mỳ vứt vào thùng rác.
"Hiện tại Minh Bác cũng không còn nghèo nữa rồi."
Lục Dương lắc đầu.
"Ý ngươi là gì, bày bán vỉa hè cũng có thể phát tài được sao?" Đinh Siêu không thèm để ý nói.
"Siêu ca, ngươi đoán bên trong đó là gì."
Lục Dương chỉ vào túi nhựa màu đen trên bàn.
Đinh Siêu vừa rồi cũng để ý đến thứ này, bất quá Lục Dương chưa nói, hắn cũng không có tò mò mở xem, nghe được Lục Dương nói vậy, hắn cười nói: "Cái gì, ngươi đừng nói bên trong là tiền nha."
"Ngươi đoán đúng rồi đó."
Lục Dương đem cái túi mở ra, lộ ra bên trong một chồng tiền mặt màu đỏ.
Đinh Siêu mở to hai mắt mà nhìn, đi qua cầm lấy một xấp lên thử, là tiền thật... trái tim nhỏ bé của hắn nhảy bịch bịch lên.
"Ngọa tào, Lục...Lục ca, ngươi lấy ở đâu ra nhiều tiền vậy."
Đinh Siêu nói năng lộn xộn.
Nhiều tiền như vậy, hắn cũng từng thấy rồi, lúc trưởng thôn đem tiền nhà nước phân chia cho từng hộ.
"Đây chính là lợi nhuận chúng ta kiếm được, ta được mười hai vạn, lão đại cùng Minh Bác được khoản bốn vạn."|
"Minh Bác tại Tây Môn bán hàng, hiện tại lợi nhuận mỗi ngày chỉ được hai ba trăm tệ, ngươi còn cảm thấy Minh Bác không có tiền sao."
"Bất quá Siêu ca khẳng định chướng mắt với số tiền này, lúc trước ta kêu ngươi nhập bọn, Siêu ca còn quyết đoán cự tuyệt..."
Nghe nói như vậy.
Đinh Siêu hối hận đến muốn cắn lưỡi.
Trong lòng của hắn la hét, tại sao lúc đó ta 'trang bức' a?