"Đây là đương nhiên, nàng còn cố ý nhờ cậy ta, nhất định phải đem ngươi mời đến trường học thăm quan một chút." Lục Dương trở về một tiếng.
Chân trước mới tách ra với Liễu Thanh Thanh, chân sau lại đi tìm Trần Thu Nguyệt, Y Thanh nhìn Lục Dương không biết nói gì.
Người sư đệ này, đúng là Hoa Hoa Công Tử....
Y Thanh rất muốn biết, hắn làm sao làm được thế này, nhìn Liễu Thanh Thanh cùng Trần Thu Nguyệt, đều không phải loại nữ nhân hám giàu, vì tiền có thể buông tha hết thảy.
"Tốt rồi sư tỷ, ngươi hiểu mà, sau khi gặp nhau, sự tình ở trong nhà thi đấu, ngươi cũng đừng nói ra."
Lục Dương sớm nhắc nhở Y Thanh.
Có thể là bởi vì nguyên nhân kiếp trước, hắn đối với Y Thanh cũng không có chỗ gì cấm kỵ, cũng hết sức yên tâm.
"Được được ,ta cũng chẳng muốn quản ngươi, bất quá, làm sư tỷ, ta vẫn còn muốn nhắc nhở ngươi một câu, cẩn thận chơi lửa có ngày chết cháy." Y Thành hừ một tiếng, nhẹ giọng nói.
"Không sao, không sao, vàng thật không sợ lửa.
Lục Dương bình tĩnh trả lời một câu, sau đó trực tiếp lái xe chạy tới trường học.
Vốn Lục Dương định đem xe đỗ ở bên vườn khởi nghiệp, nhưng trên đường gặp phải tuân sinh xếp hàng huấn luyện quân sự, hắn đành thay đổi phương hướng, đem xe dừng ở bãi đất trông của viện Y học.'
Trước khi xuống xe, Y Thanh mang lại cho mình kính râm cùng nón, che hơn phân nửa khuôn mặt, đây là chuyện không còn cách nào, khán giả chủ yếu của The voice là người trẻ tuổi, sinh viên....Nếu có người phát hiện Y Thanh tới trường học, chỉ sợ sẽ khiến một hồi hỗn loạn.
Nếu như mấy tên báo chí biết chuyện này, còn không biết bọn họ sẽ viết ra bản thảo kiểu gì.
"Nguyệt Nguyệt đâu."
Vừa xuống xe, Y Thanh lại hỏi.
Vừa rồi Lục Dương nói Trần Thu Nguyệt biết nàng tới đây, nói chờ ở chỗ đằng kia.
"Vườn khởi nghiệp không ở hướng này, vừa rồi trên đường đi bị ngăn lại, nên ta chuyển qua đây."
Lục Dương đem xe khóa lại.
"Kế tiếp chỉ có vài bước chân, chúng ta tự thân đi qua là được."
"Được a, vừa vặn xem trường ngươi học thế nào..."
Y Thanh bắt đầu đánh giá xung quanh.
Từ nhỏ nàng đã sinh hoạt ở học viện hí kịch, bản thân cũng là sinh viên của Hí Kịch, đối với cảnh quan trong trường hết sức hiểu rõ, mà trường học hạng hai của Lục Dương, so với hí kịch, trên cơ bản thua kém một chút.
"Thế nào, có phải có chút thất vọng không."
Lục Dương cũng không thèm để ý.
Trường của hắn có thể so với Hí Kịch, vậy thì hàng năm cũng không cần phải tuyển sinh thêm mấy người thi rớt đại học.
"Cũng không tệ lắm, ta nghĩ ngươi cũng không quan tâm đến ngôi trường mình học ra sao."
Y Thanh thản nhiên nói.
Lúc nói chuyện, nàng nhìn thoáng qua phương hướng của chính Học viện Y Học, bên kia hình như có người nhìn chằm chằm vào nàng, Y Thanh cho là mình che giấu vô cùng tốt, hẳn là không có người nào nhận ra đâu...
Không để ý đến quá nhiều, nàng nói ra: "Đi thôi, vườn khởi nghiệp ở đâu? Bên kia sao?"
"Ừ, chúng ta đi."
Lục Dương nhẹ gật đầu, đi trước dẫn đường, Y Thanh đi theo phía sau rời đi.
Cửa học viện Y.
Đằng sau cây ngô đồng, cần thận thò ra muột khuôn mặt em bé, nhìn Lục Dương cùng Y Thanh sát cánh nhau rời đi, nữ sinh này trừng lớn hai mắt, giống như phát hiện tin tức nào đó rất hot.
"Giai Giai tỷ, ngươi nhanh lên ra ngoài, ta nhìn thấy Lục Dương rồi..."
Lâm Viện Viên hướng cánh cửa hô lớn.
Một lúc sau.
Tống Giai mới từ cửa chính viện Y Học đi ra, lắc lắc nước ở trên tay, nàng nói ra: "Lâm Viện Viện, ngươi vội vàng cái gì, Lục Dương gì, nào có Lục Dương?"
"Giai Giai tỷ, vừa rồi ta phát hiện, Lục Dương cùng một mỹ nữ xinh đẹp ở cùng một chỗ."
Lâm Viện Viện nghiêm túc nói.
Tống Giai giống như đã tập thành thói quen, bình tĩnh nói: "Ngươi xác định là mình thấy chứ, không phải hoa mắt đi?"
"Thật mà, thật mà, Giai Giai tỷ, ai nói láo làm con chó nhỏ...Vừa rồi Lục Dương cùng mỹ nữ từ trên xe đi xuống, ta có chứng cứ đây, ngươi nhìn đi...Xe của hắn còn đỗ ở đằng kia..." Lâm Viện Viện chỉ vào chiếc xe của Lục Dương.
Tống Giai nhìn thoáng qua, quả thật là một chiếc Audi màu đen, đi tới, nhìn giấy phép thông hành, quả thật chính là xe của Lục Dương.
"Hay là Lâm Viện Viện thấy Lục Dương đỗ xe ở đây, liền cố ý tạo ra một câu chuyện xưa?" Trong lòng Tống Giai âm thầm nghĩ đến, dù sao, Lâm Viện Viện cũng không phải lần đầu tiền từ không nói có rồi.
Nha đầu này, giống như có thâm cừu đại hận với Lục Dương vậy.
"Giai Giai tỷ, ngươi đã tin ta chưa."
Lâm Viện Viện cũng đi tới, vây quanh xe nhìn hai vòng, sau đó khinh thường nói ra: "Cặn Bã Nam!"
"Lâm Viện Viện, ngươi nói Lục Dương ở cùng mỹ nữ một chỗ, cô gái kia có hình dạng thế nào, ngươi biết không?" Tống Giai hỏi.
"Hình dạng thế nào, nàng lớn lên...."Lâm Viện Viện lập tức không đáp được nữa, nữ nhân kia che mặt, nàng làm sao nhìn thấy mặt kiểu gì, có quỷ, khẳng định có quỷ, bằng không không cần phải giấu mặt.
"Lâm Viện Viện, ngươi nhất định nói bừa, sao lại đến cả khuôn mặt người ta thế nào cũng không biết?" Tống Giai thở dài, chứng ảo giác của Lâm Viện Viện lại phát tác nữa rồi.
"A, Giai Giai tỷ, ngươi cảm thấy ta tự biên tự diễn à, làm sao có thể, ta nói đều là sự thật, nữ nhân kia che kín mặt, ta làm sao thấy mặt nàng thế nào?"
Lâm Viện Viện giống như bị dẫm lên cái đuôi nhỏ, nhảy cao ba thước, vội vàng giải thích.
"Hài, về sau ngươi nói xấu, có thể suy nghĩ trước được không?"
Tống Giai liếc mắt nhìn Lâm Viện Viện, quay người rời đi.
Lâm Viện Viện biết rõ Tống Giai không tin mình, nàng tức giận không thôi, nhấc chân đạp vào xe Lục Dương một cước, sau đó bị trặc đầu ngón chân, kêu thảm một tiếng...
"Lâm Viện Viện, ngươi làm sao vậy?"
Nghe được tiếng kêu thảm thiết, Tống Giai quay đầu.
"Ta....Ta bị trặc chân rồi."
Lâm Viện Viện ủy khuất nói ra.
"Cho nên ta mới nói, đừng ăn nói bậy bạ, ông trời có mắt cả đấy." Tống Giai thở dài, tới diều Lâm Viện Viện.
Lâm Viện Viện khóc không ra nước mắt....
..
Viện Y Học cách vườn khởi nghiệp cũng không xa, ba phút liền đến nơi, Lục Dương không thể không thừa nhận, vô luận mỹ nữ đi đến nơi nào, đều hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, dù có che mặt đi cũng vậy, vừa rồi ở trên đoạn đường ngắn này, Lục Dương có thể cảm nhận được nhiều ánh mắt nhìn mình.
Đương nhiên, bọn họ tập trung vào Y Thanh chủ yếu, còn hắn chỉ lướt qua thôi.
Không mặt có thể che đậy, nhưng dáng người thì không, khí chất vũng vậy.
"Ở đây."
Đi tới bên ngoài vườn khởi nghiệp, Lục Dương liền nhìn thấy Trần Thu Nguyệt chờ đợi.
Trần Thu Nguyệt đồng dạng cũng nhận ra Y Thanh, nàng bước nhanh tới, nhu thuận nói: "Thanh Lạc tỷ."
"Nguyệt Nguyệt, ngươi bây giờ càng ngày càng đẹp đi."
Y Thanh lạc đi qua, hai nữ sinh cặp tay nhau.
"Nguyệt Nguyệt, sư tỷ liền giao cho em rồi."
Lục Dương dặn dò.
"Yên tâm đi, an bài đáng tin cậy thỏa đáng, Thanh Lạc tỷ, chúng ta trước dạo chơi trong trường học, sau đó ta dẫn ngươi đi ăn gì đó..." Trần Tuh Nguyệt đem Y Thanh nhận lấy.
"Đươc."
"Sư tỷ, chỗ này là Studio Manga của Lục Dương, ta mang ngươi lên xem."
"Đây là chỗ làm việc, đây là văn phòng của Lục Dương...Đây là khuê mật của ta, còn có bạn cùng phòng..."
Trần Thu Nguyệt giới thiệu từng chỗ.
Trần Thu Nguyệt có thể coi là một hướng dẫn viên du lịch hợp cách, trước mang Y Thanh lên công ty nhìn nhìn, sau đó lại mang đi những nơi khác, thư viện, căn tin, thậm chí ký túc xá nữ sinh đều được nàng mang đi thăm quan một lần, hai người từ trong ký túc xá đi ra, nhìn thấy Lục Dương đang ngồi phía sau một chiếc xe đạp nhàm chán bấm điện thoại, Trần Thu Nguyệt đi tới, cười cười nói ra: "Lục Dương, em cùng sư tỷ mới thương lượng xong một chuyện, anh muốn nghe không?"