Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 966: Giúp Đỡ (2)




Lâm Tiểu Vũ mang đồ ăn bưng tới, Lục Dương từ bên cạnh lấy ra ba bộ bát đũa, ba người cùng nhau ăn cơm, Quan Nguyệt ngồi bên cạnh Lục Dương, đây cũng là đầu tiên sau khi tách ra, hai người có cơ hội cùng một chỗ ngồi ăn cơm.

Ăn cơm xong.

Quan Nguyệt dẫn Lâm Tiểu Vũ đi dạo một vòng quanh trường.

Sau đó đi tới chợ đêm, Quan Nguyệt dẫn Lâm Tiểu Vũ đi làm quen hoàn cảnh.

Đối với muội muội luôn miệng kêu mình là chị dâu, Quan Nguyệt biểu hiển vẻ quan tâm của tỷ tỷ.

Một mực đi dạo đến tám giờ, Lục Dương mới lái xe đưa Lâm Tiểu Vũ trở về, ngày đầu nhập học, ở bên ngoài đi dạo cũng không tốt lắm, còn phải làm quen với bạn của mình.

"Ca ca, chị dâu, gặp lại sau!"

Lâm Tiểu Vũ vây tay tạm biệt, quay người đi vào trường học.

"Chúng ta đi đâu đây, biệt thự?"

Lục Dương dò hỏi.

Quan Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, nói ra: "Về ký túc xá."

"Được."

Thở dài, Lục Dương đem xe lái đến cổng chính Đại học Hà Đông, sau đó đưa Quan Nguyệt đến ký túc xá.

Đưa mắt nhìn nàng lên lầu, hắn cũng không vội rời đi.

Một lát sau.

Trương Yến từ bên ngoài trở về.

"Trương Yến, đây này."

Lục Dương vẫy vẫy tay.

Trương Yến đi đến gốc cây, nhìn Lục Dương, nói ra: "Quan Quan về ký túc xá rồi sao?"

"Ừ."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

Hắn từ trong túi tiền, lấy ra một chiếc Iphone 4s, tuy rằng đã mở hộp, nhưng nhìn qua vẫn còn mới tinh đấy.

"Cái này, cho ngươi."

Lục Dương đưa điện thoại cho Trương Yến.

"A, ngươi cho ta điện thoại làm gì?"

Trương Yến nhìn chiếc iphone màu trắng, có chút hâm mộ, lại khoát tay từ chối.

"Ta biết rõ tiềm ngươi kiếm được, dùng để trả nợ cho người khác rồi, không còn dư lại bao nhiêu, chiếc điện thoại này ngươi cầm đi, cứ coi là công cụ liên hệ, ta còn phải nhờ ngươi chăm sóc Quan Quan nhiều một chút.

Lục Dương đem điện thoại nhét vào tay nàng.

Trương Yến nhận lấy điện thoại, chân tay luống cuống, nàng nói ra: "Quan Quan là bằng hữu của ta, ta nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt."

"Không phải, chăm sóc là chăm sóc, có chuyện gì, ngươi còn phải kịp thời thông báo cho ta biết, hơn nữa chuyện này không được để ai biết, hiểu chưa."

Lục Dương tùy tiện nói.

Bên phía Quan Nguyệt.

Lục Dương cần tìm một người đáng tin cậy, hỗ trợ nhìn xem, sau đó giúp hắn nói tốt, càng nghĩ, Trương Yến là nhân tuyển tốt nhất.

Người coi như cũng đáng tin, hơi có chút hư vinh, mấu chốt là ở sự kiện chụp lén, đã giúp Lục Dương một lần, mà có một lần, thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba,...Gánh nặng tâm lý cũng giảm xuống rất nhiều.

Đổi lại Triệu Oánh Oánh thì không được, nàng cùng Quan Nguyệt có quan hệ rất tốt, đừng nhìn hiện tại có vẻ khuyên bảo Quan Nguyệt, nhưng nếu biết được hành động của hắn, đoán chừng thái độ lập tức thay đổi.

"Ta đây chẳng phải thành giám điệp của ngươi rồi sao?"

Trương Yến rất bối rối.

"A, gián điệp cái gì chứ, đừng nghĩ nhiều, đây cũng là vì tốt cho Quan Quan, về sau ta cùng Quan Quan làm hòa, ngươi chính là công thần."

Lục Dương mỉm cười.

"Đúng rồi, về sau tiền lương của ngươi, ta sẽ cho người tăng lên một chút, coi như thù lao cho chuyện này, nhớ kỹ, đừng để người khác biết."

Nhấn mạnh thêm lần nữa, nhìn thấy xe bus trường học đi đến, Lục Dương cản lại ngồi lên.

Trương Yến ở tại chỗ xoắn xuýt thật lâu, nhìn thấy Lục Dương đã rời đi, lại nhìn chiếc điện thoại mới tinh trong tay, hít sâu một hơi, hướng phòng ngủ đi đến.

Phòng 302.

Quan Nguyệt vừa trở về, Triệu Oánh Oánh cùng Hoàng Hà liền bu lại, bát quái hỏi: "Thế nào, thế nào, ngươi cùng Lục Dương làm hòa xong chưa?"

"Chưa, là Lục Dương mang muội muội đến nhập học, ta mang nàng đi dạo chơi."

Quan Nguyệt nói ra.

Ài.

Triệu Oánh Oánh cùng Hoàng Hà đều có chút thất vọng.

Két.

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

Trương Yến đi vào, nhìn thoáng qua Quan Nguyệt, nàng có chút chột dạ.

"Yến tử, đi đâu vậy?"

Hoàng Hà hỏi.

"Đi ra ngoài mua mấy cái bánh quẩy về ăn, ngươi muốn nếm thử không?"

Trên tay Trương Yến còn cầm một túi bánh bán, mở ra, bên trong còn tỏa ra hơi nóng.

"Ta ăn no rồi, không ăn đâu."

Hoàng Hà khoát tay áo.

Triệu Oánh Oánh vừa cười vừa nói: "Yến tử, ngươi đếm nay một hơi ăn liền mấy cái bánh, hay là ngươi không muốn giảm béo nữa."

"Giảm béo hay không cũng không thể cản ta ăn bánh rán."

Trương Yến mở ra ngăn kéo, thừa dịp mấy người không chú ý cất điện thoại vào, sau đó cầm lấy túi bánh rán đi đến bên cạnh Quan Nguyệt: "Quan Quan ,ngươi ăn không?"

"Không ăn, Yến Tử, vừa nãy ta ăn no rồi."

Quan Nguyệt vỗ vỗ bụng.

"Bụng tròn một chút cũng tốt, ta còn tưởng tốt nay ngươi không về đấy." Trương Yến cười cười, chuyển cái ghế sang ngồi bên cạnh Quan Nguyệt, nói tiếp: "Quan Quan, Lục Dương quả thật là nam nhân không tệ, có tiền như vậy, nhưng đối với ngươi vẫn giống như trước, ngươi nhìn tên Vương Khánh Huy đi, có tiền một cái liền ngoảnh đuôi lên trời, không cùng một đẳng cấp với Lục Dương, con người chẳng ai thập toàn thập mỹ, chỉ cần Trương Yến đối với ngươi không thay đổi, mọi chuyện đều có thể thương lượng."

Bị nàng mở đầu.

Hoàng Hà cũng nói theo:" Ta cảm thấy lời Yến tử rất có đạo lý, Quan Quan, ngươi suy nghĩ kỹ đi, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ."

"Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ."

Quan Nguyệt nhẹ gật đầu.

Nàng nhìn chiếc bàn phìm vàng nhỏ dưới chân đèn, ngẩn ngươi thật lâu, một lát sau, đợi đám Trương Yến tản ra, Quan Nguyệt cầm lấy điện thoại, tìm toài.

< Vì Em Anh Có Thể Từ Bỏ Mọi Thứ >

...

Đại học KHKT Hà Đông, phòng 504.

Dừng xe dưới kỳ túc xá, Lục Dương vội vàng đi lên lầu

Trên chán Lưu Lỗi quấn một miếng vải, trong vải lộ ra chút máu, trên mặt cũng có chỗ bầm dập, nhìn qua, Lục Dương biết trận đòn này không nhẹ.

"Tình huống gì đây?"

Lục Dương hỏi.

Nếu như là Siêu ca bị đánh, Lục Dương một chút cũng không bất ngờ, chủ yếu tên này cũng quá gà mờ đi, còn ti tiện nữa, nhưng Lưu Lỗi bị đòn thì là chuyện khác, gia hỏa này cao gần hai mét, cơ bắp cũng từng khối, người nào lại dám đi trêu chọc hắn?

"Ta không có chuyện gì, ngươi đừng có nghe Siêu ca chém gió."

Nhìn Lưu Lỗi thì không có vấn đề gì lớn, nói chuyện còn nhịn không được trừng mắt nhìn Siêu ca.

"Vậy ngươi nói xem, sao lại thành như vậy."

Lục Dương có chút tò mò.

Lưu Lỗi hừ một tiếng, khinh thường nói: "Thời điểm ở quán đồ nướng, ta gặp được tên cho chết, do bọn hắn uống qua nhiều, lúc ta đi WC còn dám đạp cửa dành chỗ, còn động thủ đánh ta."

...Đi ăn còn gặp chuyện này nữa sao?

Lục Dương nhịn không được lắc đầu.

Lại nhìn Siêu ca cùng Lý Minh Bác, hai người bọn họ vẫn hoàn hảo, một chút tổn thương cũng không có.

"Đừng nhìn ta, không phải ta không muốn trợ giúp, mà thời điểm chúng ta chạy qua, Lỗi ca đem ba người bọn hắn giải quyết xong rồi."

Siêu ca biết rõ Lục Dương nghĩ gì.

"Lỗi ca quá trâu bò đi, ba người, đều bị hắn đánh ngã."

Lý Minh Bác có chút hưng phấn nói.

Lưu Lỗi khinh thường: "Ba tên gia hỏa này đều uống say cả rồi, nếu không phải ta chưa kéo quần lên, làm sao có thể bị thương được chứ, cũng không bị bọn hắn đánh lén vào đầu..." Lúc nói chuyện, Lưu Lỗi tỏ ra ức chế, ai đời đánh nhau không đợi đối thủ kéo quần.

"Mấy tên ngươi đánh, không có vấn đề gì chứ."

Lục Dương nhíu mày.

"Không sao, lão bản gọi điện thoại tới, nói công an đã tới giải quyết, bọn hắn tuy bị thương không nhẹ, nhưng do bọn họ đánh trước, ta chỉ phòng vệ chính đáng, nên ký ước hòa giải, liền không có vấn đề."

Lưu Lỗi giải thích.

"ừ ừ, chúng ta cũng mới từ đồn công an trở về."

Siêu ca có chút hưng phấn nói.