Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 965: Giúp Đỡ (1)




"Quan Quan tỷ, chị thật xinh đẹp."

Quan Nguyệt vừa đi tới, Lâm Tiểu Vũ liền kéo tay nàng sang, bởi vì Lục Dương nhờ cậy, nên tiểu muội muội này hết sức ra sức.

"Tiểu Vũ, ngươi cũng rất đẹp a, ngươi vừa thi đậu vào Đại học Sư Phạm sao?"

Quan Nguyệt nhìn Lâm Tiểu Vũ nói ra.

"Ừ." Lâm Tiểu Vũ nhẹ gật đầu.

Quan Nguyệt vuốt vuốt mái tóc ngắn ngăn trở lông mi trước trán, nói ra: "Trường học của ngươi rất tốt."

"Ài." Lâm Tiểu Vũ thở dài, nói: "Vốn trước khi tới đây còn nghĩ trường học mình tốt, nhưng sau khi nhìn trường chị học, em liền tính về ôn thi lại rồi."

"Ca, chị dâu đến rồi, anh không chào hỏi sao?"

Lâm Tiểu Vũ vội vàng hướng Lục Dương nháy mắt.

Lục Dương cười cười, đi tới, nói ra: "Quan Quan, đã lâu không gặp."

"Ừ, lâu không gặp."

Ngữ khí Quan Nguyệt bình thản.

Đổi lại khi xưa, lâu rồi không gặp, hai người khẳng định có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng hôm nay, không biết mở miệng thế nào, Lâm Tiểu Vũ cũng phát giác được bầu không khí dị thường, nàng nói ra: "Bụng em đói rồi, chúng ta đi ăn đi."

"Được."

Lục Dương cầm điện thoại nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn năm giờ chiều, cũng đã đến thời gian cơm nước: "Tiểu Vũ, đi đâu ăn?"

Quan Nguyệt hỏi một tiếng, nàng cùng Lâm Tiểu Vũ cặp tay với nhau.

"Đến trường học của chị ăn đi."

Lâm Tiểu Vũ lặng lẽ nhìn thoáng qua Lục Dương.

"Tốt, căn tin của trường chị quả thật không tồi."

Căn tin cũng cách đó không xa.

Đi vài bước đã đến nơi, nhìn căn tin sạch sẽ, Lâm Tiểu Vũ liền có bộ dạng hấp tập vội vàng, thời điểm học cấp ba, giữa trưa có đôi khi nàng cũng ở lại căn tin ăn cơm, nhưng căn tin ở đó không thể so với ở đây.

Đi vào cửa sổ gọi cơm.

Quan Nguyệt cho Lâm Tiểu Vũ gọi món.

Lâm Tiểu Vũ không khách khí gọi mấy món.

Cuối cùng vẫn là do Lục Dương nhắc nhở: "Ít đi một chút, hôm nay chị dâu Quan Quan ngươi mời khách."

"Không phải vừa rồi nói anh mời khách sao?"

Lâm Tiểu Vũ trừng to hai mắt, mới vừa rồi còn nói với chị dâu cùng nhau thịt đại ca.

Lục Dương giang tay ra, chỉ vào hàng chữ nhỏ trên cửa sổ: "Ai bảo ngươi chọn ăn tại căn tin, nơi đây chỉ nhận thẻ ăn của sinh viên thôi."

"n."

Lâm Tiểu Vũ nhẹ gật đầu.

Sau đó hướng nhân viên trong cửa sổ nói.

"A di, vừa rồi cháu kêu món thịt kho tàu bỏ đi, thêm món lầu xào cay cũng bỏ luông."

Quan Nguyệt thấy thế cản lại: "Kêu rồi thì ăn đi, ăn không hết đóng gói mang đi, cũng không lãng phí."

"Vậy hai người đi tìm vị trí trước đi, em ở chỗ này đợi một hồi.

Lâm Tiểu Vũ nói ra.

Hai người cũng biết, là Lâm Tiểu Vũ sáng tạo cơ hội cho bọn hắn trò chuyện, Lục Dương nhìn xung quanh một vòng, tìm một góc hẻo lánh không có người ngồi, nói ra: "Ở đây đi."

Hai người ngồi xuống.

Nhìn thoáng qua Lâm Tiểu Vũ đang gọi món ăn, Lục Dương nói ra: "Quan Quan, trước kia là anh không đúng, không nên gạt em, em còn tức giận sao?"

Nghe được lời này của Lục Dương, Quan Nguyệt liền cảm giác ủy khuất, mũi có chút ê ẩm, nàng cưỡng chế không phẫn nộ, nói ra: "Ngươi nói xem, làm sao ta không tức giận?"

"Là lỗi của anh.....Quan Quan, cho anh thêm cơ hội nữa đi."

Lục Dương thành khẩn xin lỗi.

Quan Nguyệt quay đầu sang chỗ khác, không nói lời nào.

Lục Dương cũng không thèm để ý, nói tiếp: "Còn nhớ lời hứa ở đập nước Tiền gia trang không, hai chúng ta đã hứa với nhau, cả đời này sẽ không tách ra, em có lẽ chưa quên đi."

Quan Nguyệt đương nhiên còn nhớ rồi.

So với Lục Dương lâu lâu thì nhớ, nàng hơn một tháng này, ở trong giấc mơ không biết xuất hiện qua bao nhiêu lần, làm sao có thể quên.'

"Từ lúc kia, ngươi đã tính sẽ có ngày hôm nay sao?"

Quan Nguyệt nhìn Lục Dương, muốn biết đáp án.

"Đúng vậy."

Lục Dương trả lời.

"Anh biết rõ, chuyện này đối với em không công bằng, nhưng anh cũng không muốn che giấu, anh cùng Liễu Thanh Thanh trùng hợp gặp nhau, quan hệ như em suy nghĩ, chắc hẳn em cũng biết kết quả giám định rồi, vì vậy anh không có gì để giải thích cả."

"Bất quá, anh có thể cam đoan với em, về sau trên giấy hôn thú, chỉ có tên của em, hơn nữa còn thành câu hứa hẹn, cả đời không cách xa."

Lục Dương ăn nói rất thành khẩn.

Lừa ư?

Không cần thiết.

Nếu cả cửa này không qua được, cũng từng đi tính chuyện về sau, nếu, Quan Nguyệt thật sự muốn chia tay, không có bất kỳ cơ hội, Lục Dương cũng chỉ có thể yên lặng tiếp nhận kết quả này.

Hắn cũng không phải thần, có thể đi thay đổi suy nghĩ của người khác về chuyện này, cho dù hắn là tỷ phú cũng vô dụng, nếu như có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề, cũng không cần phải phiền toái như vậy rồi.

"A....Nói như ngươi, nếu như để Liễu Thanh Thanh nghe được thì sẽ nghĩ thế nào, nàng đã sinh hài tử cho ngươi, đến cả một danh phận cũng không có."

Quan Nguyệt khẽ cười một tiếng, có chút đùa cợt.

"Không sao, trước khi đến với nhau, anh đã nói cho nàng ấy hết thảy, nếu như nàng ấy không đồng ý thì không có chuyện sau này."

"Người nói nàng ấy biết ta?"

Quan Nguyệt có chút giật mình.

"Đúng vậy, chúng ta như thần tiên hiệp lữ, nào có ngươi không biết." Lục Dương cười cười.

Thời điểm lên cấp ba, Lục Dương đã thổ lộ với Quan Nguyệt, tình cảm rất tốt, hơn nữa còn có mười năm sinh trợ trận, đem bánh kẹo cưới đi phát cho các lớp khác, lúc đó vụ này oanh động không nhỏ.

Quan Nguyệt rất khiếp sợ, nàng không nghi ngờ, thật sự có nữ nhân chịu hi sinh như vậy.

Có thể buông tha mọi thứ, có danh không có phận để ở bên người khác.

"Anh cũng có thể đưa số nàng ấy cho em...Em tâm sự cùng nàng sẽ biết, giữa chúng ta kỳ thật chỉ là trùng hợp, được rồi, em muốn biết gì có thể tự hỏi."

Lục Dương lấy điện thoại ra.

Vì chứng minh mình không có gạt người, hắn có thể đem số điện thoại Liễu Thanh Thanh nói cho Quan Nguyệt biết.

"Không cần, ta đã có số của nàng."

Quan Nguyệt lắc đầu.

Nàng đã vơi đi chút hoài nghi, nếu như, đối phương cũng bị giấu giếm như mình, thì Lục Dương làm sao có thể thoải mái đưa số điện thoại.

"Em làm sao có số điện thoại của nàng?"

Lục Dương có chút kinh ngạc.

Quan Nguyệt không đi giải thích, nàng quay đầu nhìn Tiểu Vũ mua cơm, Lâm Tiểu Vũ bưng một bàn đồ ăn đi tới, Quan Nguyệt đứng dậy đem đồ ăn nhận lấy.

"Cẩn thận bị phỏng."

Món đầu tiên là một món canh cá, nước canh rất nhiều, Quan Nguyệt nhận lấy đặt lên bàn.

"Hắc hắc, hai người cứ trò chuyện vui vẻ, em đi lấy đồ ăn tiếp."

Xoa xoa đôi tay, Lâm Tiểu Vũ hớn hở chạy đ.i.

"Hiện tại ta không muốn nhắc đến chuyện này, nếu ngươi để ý đến suy nghĩ của ta, để cho ta có thời gian suy nghĩ, ta muốn bình tĩnh suy nghĩ, nên làm thế nào."

Quan Nguyệt trở lại chỗ ngồi nói ra.

"Ừ."

Lục Dương gật đầu, nói tiếp.

"Nhưng thời điểm tỉnh táo, không thể không nhận điện thoại của anh."

"Được."

Suy nghĩ một lúc, Quan Nguyệt nhẹ gật đầu.

Lục Dương cười cười, tâm tình của hắn lúc này không tệ, Quan Nguyệt đồng ý có thể nghe điện thoại của mình, vậy đại biểu khoảng cách đã thành công kéo gần một bước, hắn không yêu cầu cao vời là Quan Nguyệt liền có thể tha thứ cho mình, lấy tính khí quật cường của nàng, như vậy đã là nhún nhường rồi, chỉ cần giống kiếp trước, đoạt triệt liên hệ, Lục Dương có cảm giác mình vẫn còn hy vọng.

Nói về tình yêu, thật đúng là một chuyện mệt mỏi.

Lục Dương cũng hiểu vì sao, Vương Tư Thông về sau lại chuyên môn đi tìm những Võng Hồng mới nổi, hai bên chỉ theo nhu cầu là được, một chút gánh nặng tâm lý cũng không có.