Ký túc xá đại học Hà Đông.
"Quan Quan...Thời điểm ngươi học cấp ba, có phải thường xuyên vụng trộm cùng Lục Dương đi chơi nét không?"
Triệu Oánh Oáng ngẩng đầu hỏi.
"Trên sách viết vậy sao?"
Quan Nguyệt dừng cây bút lại trong tay, mở miệng nói: "Đúng vậy a...."
"Ta bây giờ coi như phát hiện, quyển tiểu thuyết này của Lục Dương, hoàn toàn là viết về chuyện xưa giữa ngươi và hắn..."
Triệu Oánh Oánh lăn lăn con chuột, lại mở ra cháp kế tiếp, nàng đã đọc hơn một canh giờ, cảm giác rất thú vị, đều là kể về câu chuyện xưa yêu đương ngọt ngào, đặc biệt là nữ chính trong truyện còn là khuê mật của nàng ngoài đời, cảm giác rất thư thái a.
Trương Yến cũng tiếp cận sang nhìn xem, nói ra :"Quan Quan, ngươi cùng Lục Dương vẫn chưa làm hòa sao?"
Khai giảng đã được mấy ngày, Trương Yến cũng biết mâu thuẫn giữa Quan Nguyệt cùng Lục Dương, dù sao cũng ở chung một phòng, chuyện này căn bản không thể giấu được.
Quan Nguyệt lắc đầu.
"Ài, các ngươi cũng thật là, hỏi nguyên nhân thì không nói, cũng một mực im lặng như vậy."
Trương Yên có chút gấp gáp.
Hoàng Hà cũng nói: "Quan Quan, ba người phòng chúng ta đều do Lục Dương giới thiệu công việc, vì vậy phải giúp ngươi không chi tay với hắn, bằng không chúng ta đều là tội nhân rồi."
Về công về tư, mấy người trong phòng cũng không hy vọng Quan Nguyệt chia tay Lục Dương có điều kiện như vậy, đầu tiên Lục Dương đã giúp đỡ bọn họ tìm một công việc làm thêm, thứ hai, dưới suy nghĩ của bọn hắn, Lục Dương đã là một người rất tốt rồi, khó tìm được người thứ hai, vì vậy trong lòng mọi người đều có suy nghĩ giống Trương Yến.
"Trương Yến trước đây cũng viết tiểu thuyết, nhưng chỉ đều flop hết cả a, nhưng mà bộ tiểu thuyết này, lượt xem thật nhiều a."
Hoàng Hà cũng mở ra Website nhìn nhìn, cười nói.
Quan Nguyệt trầm mặc không nói chuyện, bạn cùng phóng sớm khuyên giải nàng làm hòa lại với Lục Dương, nhưng nàng không thể tha thứ cho Lục Dương được, dù sao hắn cũng rất quá đáng, tìm nữ nhân khác ở sau lưng nàng, hơn nữa còn có tiểu hài tử, đây là một chuyện mà bất kỳ người nào cũng không thể tha thứ, Quan Nguyệt lúc này không biết nên phải làm sao?
Nàng nghĩ tới hướng quên đi Lục Dương, trú tâm vào học tập, sau đó thi nghiên cứu, cách xa nhau ra, có lẽ sẽ có cơ hội để quên đi, nhưng mỗi lần nắm mắt lại, trước mặt nàng đều hiện lên từng truyện xảy ra thời cấp ba, làm cho nàng không thể quên được, cũng không biết từ lúc nào Quan Nguyệt phát hiện, nàng không thể rời xa Lục Dương được nữa rồi..."Dựa lưng vào nhau ngồi trên cỏ, nghe một chút âm thanh của nguyện vọng..."
Điện thoại đặt ở bên cạnh vang lên, Quan Nguyệt nhìn nhìn cái tên trên màn hình ''Là Lục Dương gọi tới, mau mau nhận a"
Hoàng Hà vừa vặn đi ngang qua, nhìn thấy cái tên trên điện thoại, gấp gáp nói: "Quan Quan...Lục Dương mấy ngày nay đều gọi cho ngươi mười mấy cuộc điện thoại, coi như là tức giận vô cùng, cũng nên nguôi giận một chút, nghe đi, nghe đi, nghe hắn nói gì, ta biết ngươi bỏ không được hắn, bằng không, ngươi đã kéo hắn vào sổ đen rồi..."
Trương Yến cũng đứng dậy đi tới, thấy bạn cùng phòng cũng nói như vậy, Quan Nguyệt liền kiên định, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài ban công, nàng đóng cửa lại, ấn nghe: "Quan Quan ,em rốt cuộc cũng nghe điện thoại của anh rồi."
Trong điện thoại truyền đến giọng nói Lục Dương.
"Ngươi gọi điện cho ta làm gì."
Quan Nguyệt hít vào một hơi, nói.
"Hôm nay Tiểu Vũ khai giảng, anh tới đây giúp sức một chút, nàng học phụ cận Đại học Hà Đông, chính là Đại học Sư Phạm Hà Đông, cách trường học của em không xa, nàng nói muốn đi qua gặp em một chút."
"Tiểu Vũ sao?"
Quan Nguyệt cũng ra mắt gia đình Lục Dương, cũng biết cô em họ này của hắn.
"Anh đã mang nàng đến trường học của em, nếu em không đi ra màn ói, nàng nhất định sẽ rất thương tâm."
"Ngươi không biết nói ta không có ở trường sao?"
Quan Nguyệt có chút không vui khi Lục Dương lấy em họ mình ra làm bia đỡ đạn.
"Ách, hiện tại chỉ sợ không được, anh đã mở ra loa ngoài, nàng ở bên cạnh đã nghe thấy hết rồi."
Quan Nguyệt thở dài, nhất thời không biết nói gì với Lục Dương.
Không nghĩ tới lời của nàng vừa rồi lại bị em họ của Lục Dương nghe được, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lâm Tiểu Vũ: "Chị dâu, em nghe được giọng chị rồi, chị đừng lo lắng, em không có giận, ca ca của em cũng nói, hắn chọc giận chị, vì vậy em biết rõ lời vừa rồi chị dâu nhắm vào ca ca, ca ca chính là như vậy đấy, có đôi khi rất chán ghét, khi còn bé cũng thường xuyên chọc em khóc, đợi lát nữa em sẽ bắt hắn mời khách, chị tới đây đi, chúng ta lâu rồi không gặp, buổi tối gặp mặt ăn bữa cơm, chúng ta cùng nhau làm thịt hắn, ăn no rồi, lại có thêm sức để tức giận..."
"Tiểu Vũ, vừa rồi là ta nói nhảm, ngươi đừng buồn, các ngươi đang ở đâu?" Sắc mặt Quan Nguyệt khá hơn một chút: "Em đang ở trường học của chị a, trường học của chị thật lớn, đi đường đến nỗi mỏi chân, Lục Dương nói chị ở lầu Hoa Mai, chúng ta bây giờ đang đi qua."
Bên kia Lục Dương hình như nói gì đó, sau đó truyền đến giọng nói của Lâm Tiểu Vũ: "Ca ca của em nói, chúng ta đã tới rồi, chị ở trên ban công có lẽ có thể nhìn thấy chúng ta."
Quan Nguyệt thò đầu ra ngoài, nàng hướng phía dưới nhìn nhìn, ở cách đó không xa có hai bóng người, một cao một thấp, không phải Lục Dương cùng Lâm Tiểu Vũ thì có thể là ai...
Nhìn thân ảnh kia, Quan Nguyệt nắm chặt lại quyền, mấy tháng không gặp, vẫn còn đáng ghét như vậy.
"Quan Quan tỷ."
Lâm Tiểu Vũ ở dưới lầu kêu.
"Tiểu Vũ, chờ một chút, ta xuống đây."
Quan Nguyệt vẫy vẫy tay chào hỏi lại Lâm Tiểu vũ, giống như không thấy Lục Dương ở bên cạnh vậy, nàng quay lại phòng.
"Quan Quan ,ngươi muốn ra ngoài sao?"
Nhìn thấy Quan Nguyệt mang giày xăng đan vào, Hoàng Hà vui mừng nói.
Quan Nguyệt nhẹ gật đầu sau đó buộc dây giày, nàng muốn gặp mặt để có câu trả lời thuyết phục.
Mấy nữ sinh trong phòng liếc nhìn nhau, đều không hẹn lộ ra sắc mặt vui vẻ, vừa rồi Lục Dương gọi điện tới đây, nay Quan Nguyệt ra ngoài, đây chẳng phải nói, sắp làm hòa rồi sao?
Là tin tức tốt a.
"Quan Quan, Tối nay có về không?"
Triệu Oánh Oánh hỏi một tiếng khiến cơ thể của Quan Nguyệt cứng đờ, nàng trở về một tiếng không biết, sau đó vội vàng đi xuống dưới.
Lục Dương cùng Lâm Tiểu vũ ngồi lên vườn hoa đối diện ký túc xá, nhìn phương hướng cổng chính, Lâm Tiểu Vũ hỏi: "Ca, ngươi sao lại đắc tội chị dâu vậy?"
Nhìn một hồi, không thấy người xuống, Lục Dương quay đầu nói: "Ài, chuyện này nói ra rất dài dòng, ngươi chỉ biết ca ca của ngươi làm chuyện có lỗi là được, đợi lát nữa hảo hảo biểu hiện cho tốt, hạnh phúc đời này của ca ca phụ thuộc vào ngươi rồi."
Lục Dương thở dài một hơi, nguyên nhân thật sự của chuyện này hắn cũng không dám nói cho Lâm Tiểu Vũ biết, sợ gia hỏa Lâm Tiểu Vũ này, trực tiếp làm phản.