Sáng sớm.
Mẹ Tiền Vân đã gọi điện thoại tới.
"Mẹ, không cần lo lắng, bên này đã có Thanh Thanh chiếu cố rồi, với lại chương trình học của con không nhiều, mẹ không cần vất vả tới đây..."
"Cái tên tiểu tử thúi này, có phải không chịu nổi ta càm ràm không, ta không ở đó, liền chẳng có người nào quản ngươi."
"Không phải ý này, mẹ tới Lục Thành, để cha ở nhà một mình không được, ba bây giờ là người có tiền, mở ra cửa hàng lớn như vậy, mẹ không ở bên cạnh nhìn xem, vạn nhất chịu không nổi dụ hoặc.."
"Ăn nói linh tinh, ngươi cho rằng ba ngươi giống với ngươi sao?"
Lời tuy nói thế, nhưng ngữ khí của Tiền Vân rõ ràng hạ thấp xuống nhiều.
"Mẹ, mẹ chưa nghe câu, nam nhân có tiền liền thay đổi, từ xưa đến này đạo lý này chưa từng sai, cha con tuy miễn cướng tính là nam nhân tốt, nhưng coi như hắn không muốn, cũng không có nghĩa là người khác không có ý, nữ nhân bây giờ ghê gớm lắm."
Lục Dương cười nói.
"Có tặc tâm cũng không có tặc đảm!"
Tiền Vân hừ một tiếng, bất quá, rút cuộc cũng không nhắc lại chuyện tới đây rồi.
"Tiểu Tiểu Thanh đâu."
Sau một lát, bà lại hỏi.
Đều nói ba thích cháu, Tiền Vân đối với Tiểu Tiểu Thanh rất yêu thích, còn vượt hơn cả đứa con trai Lục Dương này, hầu như mỗi ngày gọi điện tới đây đều hỏi cháu gái ngoan đâu rồi.
Lục Dương nhìn thoáng qua con gái đang ngồi trên xe chơi đùa, nói ra: "Đang chơi mọt mình, để con nói nó nói chuyện với mẹ nhé?"
Nói xong, Lục Dương đem điện thoại tới đặt cạnh Tiểu Tiểu Thanh.
Sau đó lặng lẽ đưa gãi gãi cái ót của nàng, khiến Tiểu Tiểu Thanh bật cười khanh khách.
Lục Dương cầm lại điện thoại, nói ra: "Mẹ nghe thấy rồi chứ."
"Ài, ngươi cũng không cho qua, ngay cả hình dạng Tiểu Tiểu Thanh thế nào ta cũng không biết...Về sau nhỡ đâu nàng không nhận thức được nãi nãi ta đây thì làm sao bây giờ?"
Tiền Vân thở dài, ngữ khí có chút ai oán.
"Làm sao có thể, Tiểu Tiểu Thanh bây giờ còn nhỏ, căn bản không còn nhớ rõ, đợi nàng lớn hơn một tí, con để về nhà cho mẹ chiếu cố một đoạn thời gian, được chưa."
Lục Dương nghe thấy giọng nói u oán của mẹ, liền nói tiếp.
"Giữa trưa mẹ tới cửa hàng, dùng máy tính bật video lên, con mang Tiểu Tiểu Thanh tới cho mẹ xem..."
"Được được được."
Tiền Vân vội vàng lên tiếng.
Loại công nghệ cao đối thoại bằng video này, nàng cũng đã thử một lần, biết thao tác thế nào.
"Còn có chuyện gì nữa không mẹ? Con tắt đây nha, hôm nay còn phải đi báo danh.." Lục Dương nhìn nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn chín giờ sáng.
"A, đúng rồi, mấy ngày trước dì nhỏ lên đây có nói chuyện, Tiểu Vũ hình như hai ngày nữa khai giảng thì phải?, cũng không biết có đúng không, đứa nhỏ này đến Lục Thành, chưa quen cuộc sống ở đây, ngươi chiếu cố nàng một chút." Tiền Vân nghĩ một chút, dặn dò.
"Đây còn phải nói, con cùng Tiểu Vũ từ nhỏ lớn lên cùng một chỗ, so với em gái ruột còn thân hơn, nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt, chờ con báo danh xong, liền gọi điện hỏi một chút."
"Ừ, vậy được....Ngươi giúp ta hỏi thăm sức khỏe Thanh Thanh, nói nàng chiếu cố bản thân cho tốt, vạn nhất không chịu nổi, ta liền đi qua giúp đỡ."
"Được, để tí nữa con chuyển lời."
...
Điện thoại chấm dứt, Lục Dương cất điện thoại vào trong túi.
Liễu Thanh Thanh ở một bên chơi đùa với Tiểu Tiểu Thanh, ngẩng đầu nói ra: "Mẹ gọi tới?"
"Đúng vậy a, mẹ hỏi thăm Tiểu Tiểu Thanh, còn muốn tới đây chơi, anh cự tuyệt rồi." Lục Dương cười cười nói ra.
"Mẹ muốn tới đây thì để mẹ tới đi, bên này nhiều phòng như vậy, thêm người thêm náo nhiệt." Liễu Thanh Thanh không ngại nói.
Lục Dương lắc đầu, Liễu Than Thanh tuy không để ý, nhưng có bao nhiêu con dâu muốn cùng mẹ chồng của mình ở một chỗ chứ, không nói cái khác, chỉ riêng về tập quán sinh hoạt đã khác nhau rồi.
Cũng may tính cánh Liễu Thanh Thanh ôn nhu, đổi lại người khác, liền tránh không được một ít va chạm.
Lục Dương thay một chiếc áo khoác, nói ra: "Một nhà ba người chúng ta đã đủ chật rồi, huống chi, mẹ của anh tới đây, cũng không quá thuận tiện..."
"Không thuận tiện cái gì?"
Liễu Thanh Thanh thốt ra, sau đó như nghĩ tới điều gì, khuôn mặt có chút nóng lên.
Hình như là như vậy.
Thời điểm mẹ chồng ở đây, nàng cùng Lục Dương thân mật đều phải vụng trộm, sợ bị phát hiện thì sẽ lúng túng, hơn nữa còn không dám lớn tiếng.
Hiện tại hai người ở cùng một chỗ, thuận tiện hơn nhiều.
"Anh chỉ biết nghĩ đến mấy chuyện này thôi."
Vì để che giấu bản thân ngượng ngùng, Liễu Thanh Thanh đưa tay nhẹ nháng véo Lục Dương.
"Đều là lão phu thê rồi, còn ngại ngùng cái gì."
Lục Dương cũng mặc kệ Liễu Thanh Thanh xấu hổ, trực tiếp đi đến, đưa nàng bế lên.
Sau đó hai người cùng một chỗ ngã xuống ghế salon.
"A, Tiểu Tiểu Thanh còn ở đây."
Liễu Thanh Thanh bối rối nói.
"Nó còn nhỏ..."
Lục Dương cũng mặc kệ, một bên chặn lại miệng Liễu Thanh Thanh, mới vừa sáng sớm, huyết khí của bản thân có chút tràn đầy, phải hảo hảo giải phóng mới được.
Tiểu Tiểu Thanh ở một bên tò mò nhìn bố mẹ 'Đánh nhau!"
Một lát sau.
Bố lại ôm mẹ vào phòng.
Tiểu Tiểu Thanh đẩy xe đẩy, đều muốn đuổi theo, nhưng cửa phòng đóng lại rồi, tiểu nha đầu này, xem đủ rồi đấy, nàng muốn mở cửa ra, nhưng lại với không thấu.
Qua một lúc lâu.
Cửa phòng mở ra lần nữa.
Nhìn khuê nữ đứng trước cửa ra vào, Lục Dương nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, nói ra: "Tiểu Tiểu Thanh, thật ngoan..."
Liễu Thanh Thanh ở một bên sửa sang lại quần áo, lại từ trong phòng đi ra, vốn trách cứ nhìn thoáng qua Lục Dương, sau đó ôm lấy con gái, nói: "Đói bụng không, để mẹ đi pha sữa bột."
"Anh đi học đây."
Lục Dương đeo giày vào.
"Ừ."
Giọng nói Liễu Thanh Thanh có chút khàn khàn.