"Dượng, ngươi mạnh khỏe."
Thúy Hoa cũng nhu thuận lên tiếng chào hỏi.
"Xin chào."
Lục Dương nhìn nhìn đối phương, đừng nhìn nha đầu này thoạt nhìn nhu thuận, nhưng vừa lên xe liền tò mò không thôi, theo suy đoán Lục Dương, có lẽ cùng là một loại với Lữ Tiểu Bạch, dù sao, có thể trở thành bằng hữu, trên cơ bản tính cách sẽ có điểm chung.
Hơn nữa.
Trên tay nữ sinh này cầm lấy một chiến điện thoại Apple, chẳng lẽ là chiếc điện thoại mà Lữ Tiểu Bạch muốn sao, rồi đưa cho nàng ta? Đồng học Tiểu Bạch, từ lúc nào ngươi hào phóng như vậy?
Lục Dương cũng không sợ Lữ Tiểu Bạch bị lừa, nha đầu kia, từ cách ăn mặc có thể nhìn ra, gia cảnh khẳng định không tệ...Không phải thể loại thiếu một chiếc smartphone.
"Dương, điện thoại hôm qua ngươi cho ta, ta đưa cho bằng hữu rồi, ngươi sẽ không để tâm chứ." Lữ Tiểu Bạch thấy được Lục Dương nhìn điện thoại, vội vàng nói.
Điều này cũng xác định phán đoán của Lục Dương.
Hắn cười cười, nói ra: "Đồ vật đã đưa cho ngươi, liền là của ngươi rồi, xử lý thế nào, ta đều không quan tâm...Ngồi yên, ta tăng tốc đây."
Quẹo một cái.
Lục Dương đạp mạnh chân ga, chỉ chốt lát, liền tới quảng trường Wanda.
Lúc này còn chưa tới chín giờ, trong quảng trường cũng không phải có rất nhiều người, Lữ Tiểu Bạch cùng Tiếu Thúy Thúy vừa xuống xe, liền đi thẳng lên tầng bốn khu giải trí.
Đây là địa phương mà tiểu hài tử thích nhất.
Bất quá, đại đa số đều là nam sinh, nữ sinh yêu thích trò chơi như Lữ Tiểu Bạch cùng Tiếu Thúy Thúy dù sao cũng là số ít, Lữ Tiểu Bạch đi tới phía trước, cầm từ túi áo ra tấm thẻ hội viên, đưa cho nhân viên, đổi được mười mấy đồng tiền game.
"Sao lại còn chút này?"
Lục Dương hỏi.
Lữ Tiểu Bạch đáng thương nhìn Lục Dương, nói ra: "Dượng, hết rồi..."
"Ài, nha đầu này...."Lục Dương nhịn không được cười, lộ ra vẻ bất đắc dĩ, Lữ Tiểu Bạch đúng là mê game, lần trước nhớ ký còn thừa lại mấy trăm tệ tiền game đấy, lúc này mới qua mấy tháng, không nghĩ tiêu hết rồi, xem ra chỗ này, nàng đến không ít lần đi.
"Đưa thẻ đây..."
Lục Dương đem thẻ hội viên đi tới.
Sau đó dưới ánh mắt hưng phấn của Lữ Tiểu Bạch.
"Nộp cho ta ngàn tệ."
Lục Dương lấy ra ví tiền, đếm một chồng tiền mặt.
Sau một lát, Lục Dương lấy lại thẻ hội viện, trên tay còn nhiều thêm một cái khay, bên trong có hai trăm xu, những thứ này đều là do khuyến mãi được tặng đấy.
Đem thẻ đưa cho Lữ Tiểu Bạch, Lục Dương nói ra: "Bên trong có một nghìn, ngươi chơi ít thôi, đợi khi nào thi xong thì qua."
"Cảm ơn dượng."
Lữ Tiểu Bạch giống như không nghe được mấy câu cuối cùng của Lục Dương, nhận lấy thẻ hội viên, cẩn thận cất lại, sau đó đem mười mấy đồng tiền xu đưa cho Thúy Hoa, nói ra: "Cái này cho ngươi."
Sau đó lại nhận lấy cái khay màu đỏ của Lục Dương.
Hai trăm đồng xu đặt chung một chỗ cũng không phải nhẹ, Lữ Tiểu Bạch cầm trong tay một ít, còn lại để vào trong balo, nhiều như vậy, khẳng định một ngày sài không hết....
"Tiểu Bạch, ngươi quá keo kiệt đi, có nhiều xu như vậy, mà chỉ cho ta mấy đồng."
Thúy Hoa nhìn mấy đồng xu trên tay mình, ánh mắt lại nhìn trên tay Lữ Tiểu Bạch nói.
"Thúy Hoa, đừng có ăn trong nồi ngồi trông hướng được không? những xu này ngươi cứ dùng đi, hết rồi ta lại đưa thêm, Lữ Tiểu Bạch ta lúc nào đã keo kiệt chưa?"
Lữ Tiểu Bạch rất vui vẻ, tìm kiếm mục tiêu ở khắp nơi.
Hai nữ sinh này giống hệt nhau, tuyệt đối không cảm thấy hứng thú với mấy trò gấp thú, hết lần này tới lần khác đều tìm mấy trò đánh nhau, ở đằng sau máy chơi game nhìn một hồi, chờ hai người kia rời đi, liền vào chiếm vị trí.
"Chơi trò này đi, Chiến Quốc Chiến Kỷ."
Lữ Tiểu Bạch nói ra.
"Được, bất quá, Gia Cát Lượng phải đưa cho ta."
Tiếu Thúy Thúy đưa ra yêu cầu.
"Không được ,không được, dựa vào đâu ngươi được chơi Gia Cát Lượng, nhìn tốc độ tay, ai cướp được là của người đó!" Lữ Tiểu Bạch không đồng ý với ý kiến của Tiếu Thúy Thúy, xem ra vị tướng Gia Cát Lượng rất được hoan ngênh đó.
"Được, ai sợ ai!"
Hai người cùng một chỗ bỏ xu.
Sau đó vội vàng chọn tướng.
Cuối cùng vẫn là Lữ Tiểu Bạch dựa vào tốc độ tay nhanh hơn một tí, cướp được vị tướng Gia Cát Lượng, nàng hưng phấn nở nụ cười chiến thắng, Tiếu Thúy Thúy tức giận không thôi, cuối cùng trước khi thời gian kết thúc, chọn Mã Siêu...
Nhìn thấy Tiếu Thúy Thúy chọn tướng này, Lữ Tiểu Bạch lập tức cảnh giác hẳn lên: "Thúy Hoa, không cho ngươi đoạt kiếm lửa của ta!"
"Dựa vào cái gì, ngươi nào cướp được thì của người đó!"
Còn chưa vào game ,hai người đã phát sinh chia rẽ.
Lục Dương chuyển cái ghế tới ngồi phía sau, lộ ra tia mỉm cười, tuổi trẻ thật tốt.
"Thúy Hoa, kiếm lửa không lợi hại đâu, ta đưa kiếm điện cho ngươi được không..."
Lữ Tiểu Bạch dụ dỗ.
Thúy Hoa cũng rất cố chấp, hết lần này tới lần khác đều không nghe, nàng nói ra: "Không được, ta phải lấy kiếm lửa."
"Không được, không được, Gia Cát Lượng không kiếm lửa phế lắm!"
Lữ Tiểu Bạch lớn tiếng nói.
"Chờ các ngươi đánh được đến màn đó rồi nói.."
Lục Dương ở phía sau nhắc nhở.
Mới vừa vào game, Lục Dương nhìn ra, hai người này đều là tay mơ, trên cơ bản không biết đánh liên chiêu, chỉ có mấy con tiểu binh đã gây thương tổn rồi.
Dưới trình độ này, đến cửa thứ nhất liền ngoẻo rồi, liền dẹp đi kiếm lửa kiếm sét...
Líu ríu tranh luận một hồi, hiển nhiên, hai người cũng ý thức được điểm này, các nàng cũng bắt đầu nghiêm túc lại chơi, bất quá, có đạo cụ tăng máu xuất hiện, các nàng liền tranh đoạt với nhau, không ai chịu nhường cho ai...
Tay mơ dù sao cũng là tay mơ, còn chưa gặp mặt con BOSS cửa đầu tiên, Lữ Tiểu Bạch liền gõ GG rồi, sau đó nàng không phục lắm, tiếp tục chơi, Tiếu Thúy Thúy thì đỡ hơn một tí, một đường giết địch đến cửa cuối vẫn còn 1/5 lượng máu.
Cuối cùng vẫn là hai người hợp lực, mới giết được con BOSS Tôn Cơ ở cửa đầu tiên.
"Hặc Hặc, tiểu Bạch, thế nào? Ta lợi hại hơn ngươi a!"
Tiếu Thúy Thúy vui vẻ nói.
"A, ngươi ăn hết máu của ta nên ta mới chết..."
Còn chưa vui vẻ được vài giây, Tiếu Thúy Thúy trợn tròn hai mắt, Lữ Tiểu Bạch cũng quá chó đi.
"Máu nào của ngươi, ai bảo ngươi cướp không được?"
Lữ Tiểu Bạch không có chút nào xấu hổ.
"Ngươi đầy máu như vậy, ăn máu làm gì, máu trong game là của ta, kiếm lửa cũng là của ta..."
Mắt thấy hai người lại rùm beng, Lục Dương không biết nên nói gì, cảm giác hơi quái lạ, rõ ràng trò chơi này kết hợp với nhau đánh NPC, nhưng nhìn hai nha đầu này, rõ ràng là hai kẻ dở hơi mà.
Hai người tổng cộng còn chưa đánh tới Kỷ Quan, đã dùng mất mười mấy đồng xu rồi, điều này làm cho Lữ Tiểu Bạch hết sức đau lòng, thời điểm nhân vật trong game bị giết chết, liền vỗ bàn nói ra: "Không chơi, trò chơi này cũng quá khó đi."
Ừ.
Không phải do trình độ các nàng cùi bắp, mà do nhà lập trình game tạo ra game quá khó.
Kế tiếp, hai người đổi từ game này qua game khác, loại trò nào cũng phải nhảy vào chơi một tí, tuy rằng trình độ chơi Tam Quốc Chiến Kỷ không được tốt lắm, nhưng về mấy game đối kháng, Lữ Tiểu Bạch cũng rất lợi hại đấy, mấy lần đem Tiếu Thúy Thúy đánh cho hoa rơi nước chảy.
Hai người chơi đùa rất vui vẻ, một mực đến trưa, Lục Dương gọi bọn hắn đi ăn cơm, các nàng đều cực không tình nguyện.
Cuối cùng vẫn là Lục Dương đi mua, cầm tới.
...
Thời gian rất nhanh trôi qua.
Trong nháy mắt, đã đến thời điểm khai giảng.