Thật vất vả mới đem Trần Thu Nguyệt an ủi xong, Lục Dương thở dài một hơi.
Sơ suất rồi.
Biết rõ nữ nhân này thông minh như vậy, còn thích ăn dấm, nói những lời này làm gì cơ chứ, đây không phải tự mình tìm phiền não sao?
Bận rộn đến bảy giờ tối, lại dưới sự thúc giục của Lục Dương, Từ Thi cùng Lý Phỉ Phỉ mới tan ca, mấy người cùng một chỗ đi đến nhà hàng Tây ăn một trận, sau đó ai về nhà nấy.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lục Dương bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Ngáp một cái, Lục Dương mờ hồ mở mắt, nhìn thoáng qua điện thoại....Tiếng chuông đã dừng, người nào gọi tới thế này.
Lữ Tiểu Bạch...
Không sai...
Chính là do Lữ Tiểu Bạch gọi tới đấy.
Lục Dương nhìn đồng hồ, mới bảy giờ sáng.
Nha đầu kia cũng quá vội đi, sáng sớm như vậy đã gọi.
Lục Dương cũng biết Lữ Tiểu Bạch gọi tới làm gì, đêm qua, Lữ Tiểu Bạch nhắn tin tới, nói hôm nay đi chơi Wanda, còn có bạn học Lữ Tiểu Bạch đi theo.
Dù sao cũng đã hẹn trước, Lục Dương tất nhiên sẽ giữ lời, chỉ nói là, hôm nay sẽ đi, đến lúc đó sẽ liên hệ cho Lữ Tiểu Bạch.
Không có gọi lại.
Lục Dương nhắn tin qua.
"Tới Tây Môn chờ ta."
Tính toán thời gian, đợi mình vệ sinh xong, Lữ Tiểu Bạch cũng từ nhà trọ đi tới Tây Môn, vừa đúng thời gian.
Trở mình ngồi dậy, đặt điện thoại qua một bên, Lục Dương bắt đầu mặc vào quần áo.
Nhìn chiếc nôi trước mặt, Tiểu Tiểu Thanh không có ở đây, hẳn là bị Liễu Thanh Thanh ôm đi rồi, Lục Dương liền vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó ra ngoài.
Liễu Thanh Thanh ngồi trên ghế salon nghịch điện thoại, Tiểu Tiểu Thanh chơi ở bên cạnh, tò mò nhìn....
Nhìn thấy Lục Dương đi ra, Liễu Thanh Thanh nói ra.
"Cháo nấu xong rồi."
"Để anh tự lấy."
Thấy Liễu Thanh Thanh muốn đứng dậy, Lục Dương nói ra một tiếng, đi tới, hôn con gái một phát, Lục Dương liền đi vào phòng bếp, múc cho mình chén cháo...Trong phòng bếp, còn có chút ít thức ăn.
Lục Dương bỏ thêm miếng lạc, lại cho vào một quả trứng vịt muối...
Vốn vội vàng đi ra ngoài, hắn không có ý định ăn ở nhà, nhưng Liễu Thanh Thanh đã làm xong bữa sáng, nếu không ăn mà nói, đối phương chẳng phải uổng phí công sức rồi sao..
"Ăn xong anh sẽ ra ngoài một chuyến."
Lục Dương vừa ăn, vừa trò chuyện với Liễu Thanh Thanh.
"Nếu em ở nhà không có gì chơi, có thể mang theo Tiểu Tiểu Thanh tới phía Tần Tỷ trò chuyện, Tiểu Đậu Đậu đang đi học võ, nàng ở một mình cũng rất nhàm chán."
Liễu Than Thanh biết rõ Lục Dương lo lắng nàng ở nhà một mình sẽ nhàm, nhẹ gật đầu, nói ra: "Ừ, đợi lát nữa em tới siêu thị trò chuyện với Tần tỷ, mà anh đi đâu vậy?"
"Mang hai đứa nhóc ra ngoài chơi." Lục Dương đem bát cháo uống hết, ôm lấy Tiểu Tiểu Thanh vừa cười vừa nói: "Con mau lớn lên a, lớn lên bố cũng mang con ra ngoài chơi."
"YAA.A.A.. Nha."
Tiểu Tiểu Thanh còn đáp ứng.
"Hặc Hặc."
Đem Tiểu Tiểu Thanh trả về, Lục Dương đứng dậy đem bát cháo bỏ vào bồn, Liễu Thanh Thanh còn chưa ăn, đợi tí nữa nhờ nàng rửa cùng là được rồi.
Từ ngăn tủ lấy ra chìa khóa xe, lại đổi một đôi giày mới.
Đã lâu như vậy, hẳn nha đầu Lữ Tiểu Bạch sốt ruột lắm đây.
Ngay tại thời điểm Lục Dương chuẩn bị mở cửa ra ngoài.
"Cốc cốc."
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra nhìn.
"Là ngươi."
Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, Lục Dương có chút kinh ngạc, đây cũng không phải người lạ, mà là con gái lão Chu, Chu Tử Tinh, giờ phút này, trên tay Chu Tử Tinh cầm theo một túi hoa quả, đoán chừng không nghĩ tới, Lục Dương lại nhanh mở cửa nhu vậy, nàng có chút kinh ngạc đứng yên tại chỗ.
Thấy bên ngoài có người tới, Liễu Thanh Thanh ôm lấy con gái đứng dậy đi tới.
Lục Dương giới thiệu: "Thanh Thanh, đây là hàng xóm phía dưới lầu, Chu Tử Tinh."
Giới thiệu xong, Lục Dương còn nói thêm: "Đây là người yêu của ta, Liễu Thanh Thanh, đây là con gái, Tiểu Tiểu Thanh..."
Mặc dù có chút ngoài ý muốn, sáng sớm Chu Tử Tinh đã chạy lên đây, nhưng người đến là khách nhân, Lục Dương cũng không tiện nói nhiều.
"A, xin chào, ngươi mạnh khỏe, ta là Chu Tử Tinh....Ta lên đây thăm hỏi, đây là tiểu bảo bảo sao, thật đáng yêu..." Chu Tử Tinh đánh giá Liễu Thanh Thanh một phen, bị dung mạo của đối phương làm cho kinh ngạc, lại nhìn đứa bé trên tay nàng, trong lòng lập tức nổi lên tình thương của mẹ, tiểu nha đầu này, thật quá đáng yêu đi.
Tiểu Tiểu Thanh không sợ người lạ, nhìn thấy người lạ đến liền tò mò nhìn xem.
""Xin chào, ngươi ạnh khỏe....Có phải hài tử nhà chúng ta làm ảnh hưởng đến ngươi rồi không."
Liễu Thanh Thanh lo lắng hỏi.
Mặc dù có chút ngoài ý muốn, tại sao Lục Dương lại biết hàng xóm dưới lầu, còn biết tên của đối phương, nhưng rõ ràng hiện tại không phải thời điểm hỏi vấn đề này.
"Không phải, không phải, ta không nghe thấy âm thanh gì cả, là Lục Dương nói, nhà các ngươi ở phía trên, ta nghĩ đều là hàng xóm, lên đây chào hỏi..."
Chu Tử Tinh giải thích.
"Vậy còn nói gì, mau vào nhà ngồi đi.'
Người đến là khách nhân.
Chuyện của Lữ Tiểu Bạch tạm gác lại một bên rồi.
Chu Tử Tinh đi vào nhà, đem trai cây đặt lên bàn, trước trêu chọc Tiểu Tiểu Thanh, sau đó cùng Liễu Thanh Thanh trò chuyện, Liễu Thanh Thanh lúc này mới biết, nguyên lai Lục Dương đã sớm quen biết Chu Tử Tình, còn cùng ba ba của nàng là bằng hữu.
Chu Tư Tinh ban ngày đi làm, buổi tối khuya mới trở về, trên cơ bản sẽ không có ảnh hưởng gì, hôm nay thừa dịp được nghỉ sang đây nhìn xem....
Tình hữu nghị nữ nhân đến rất nhanh, hàn huyên một hồi, liền biến thành bằng hữu, còn hẹn về sau qua nhà nhau chơi.
...
Cửa lớn Tây Môn.
Bởi vì đại học còn chưa khai giảng, nên Tây Môn chỉ mở một bên cửa nhỏ, khiến xe hơi trực tiếp đi vào không được, Lữ Tiểu Bạch mặc một chiếc váy trắng dài, ở ngoài cửa đi lui đi tới.
Một bên còn có nữ sinh mặc váy màu xanh.
"Lữ Tiểu Bạch, dượng của ngươi không đáng tin cậy a, cho chúng ta chờ đợi nửa tiếng rồi, còn chưa thấy người đâu, đợi tí nữa mặt trời liền cao quá đầu đấy."
Nghe được nữ sinh mặc váy màu xanh cằm rằm, Lữ Tiểu Bạch dừng lại, trừng mắc nhìn, nói ra: "Thúy Hoa, không cho phép ngươi nói Dượng ta không đáng tin cậy, nhất định là có chuyện gì nên bận rộn, đợi lát nữa ta gọi thúc giục hắn."
"Vậy nhanh lên một chút.
Bị trừng mắt, nữ sinh tên Thúy Hoa không phản bác lại.
Ai bảo nàng còn thiếu Lữ Tiểu Bạch bốn nghìn chín trăm sáu mươi năm tệ chứ.
Lữ Tiểu Bạch nhìn nhìn điện thoại.
Vẫn như trước không có tin nhắn gửi đến.
"Dượng sẽ không phải ngủ quên mất chứ?"
Lữ Tiểu Bạch vốn còn tính sáng nay tới Wanda chơi sớm, vì vậy mới dậy thật sớm, không nghĩ tới bây giờ còn chưa xuất phát...Nàng không giống Thúy Hoa, gọi điện thúc giục, mà mở ra điện thoại, chơi một trò chơi nhỏ.
Lại qua 20 phút sau, Lữ Tiểu Bạch nhịn không được nữa, thời điểm tính gọi điện hỏi chuyện, một chiếc xe Toyota màu trắng đi tới, dừng bên ngoài Tây Môn.
Cửa sổ từ từ hạ xuống.
Lộ ra khuôn mặt của Lục Dương.
"Đến rồi..."
Nhìn thấy người trên xe, hai mắt Lữ Tiểu Bạch sáng lên, lôi kéo Thúy Hoa vội vàng chạy tới, cửa xe mở ra, hai người đều ngồi phía sau."
"Tiểu Bạch, xin lỗi, vừa rồi lúc ra ngoài, trong nhà có khách nhân nghé thăm, hàn huyên một hồi nên tới chậm, khiến các ngươi đợi lâu đi."
Làm cho hai tiểu nha đầu này đợi lâu bên ngoài, Lục Dương cũng có chút xấu hổ, chủ yếu là vẫn do Chu Tử Tinh đến thật trùng hợp.
"Không có việc gì, không có việc gì...Chỉ cần ngươi đến là được rồi, chúng ta trực tiếp tới Wanda chơi đi." Lữ Tiểu Bạch tỏ vẻ không ngại, còn giới thiệu bạn học của mình: "Dượng, đây là bằng hữu tốt nhất của ta, tên Tiếu Thúy Thúy, dượng cứ kêu nàng là Thúy Hoa là được."
Thúy Hoa...
Cái tên này cũng thật là....