Vườn khởi nghiệp, trước cổng ra vào, Lục Dương gặp được Từ Thi, vừa rồi lúc xuống dưới, Lục Dương đã gọi điện cho nàng, biết rõ vì vậy sớm chờ ở đây.
"Sớm như vậy đã tới công ty a."
Có thể là do quá vội, trên sống mũi Từ Thi còn chút mồ hôi, Lục Dương đưa tay nhẹ nhàng lau cho nàng.
Từ Thi giải thích nói: "Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của Lý Phỉ Phỉ, ta trước mang nàng làm quen một chút công việc, an bài công tác..."
"Ngươi càng lúc càng giống thầy hướng dẫn rồi."
Lục Dương cười cười, nắm tay Từ THi, cùng một chỗ hướng phía cửa Đông đi đến.
Đối diện trong siêu thị nhỏ, lão Chu ngồi ở quầy thu ngân thấy một màn như vậy, không khỏi thở dài, tiểu tử Lục Dương này, quá hoa tâm đi, xem ra phải nhanh chóng bảo con gái nhà mình tránh xa đi.
Lão Chu cũng có chút hối hận, lần trước nếu không phải ông nhờ con gái đến siêu thị hỗ trợ, thì con gái không quen được Lục Dương rồi, nghĩ đến đây, nhớ lại ngày hôm qua gọi điện nhắc nhở cho con gái, con gái còn cho là không đúng, vì vậy Lão Chu ông rất lo lắng, không phải nha đầu này coi trọng Lục Dương rồi chứ.
"Hài tử bây giờ không bớt làm người khác thôi lo lắng..."
Từ cửa Đông xuất phát, đến cổng chính cư xá đại khái khoảng 9:20, khoảng cách hẹn trước còn 10p, bất quá, lão Lý công ty nội thất đã sớm đến, xe tải nhỏ của bọn họ dừng ở bên ngoài.
Lão Lý cũng biết mắt Lục Dương.
Thấy người đã đến, liền vội vàng đi tới.
"Ngại quá, để cho các ngươi đợi lâu rồi."
Lục Dương đi tới, cùng lão Lý bắt tay.
Lão Lý cười nói: "Không lâu, không lâu, chúng ta cũng vừa mới tới đây."
"Vậy được, trước vào xem phòng đi, sau đó xem nên thiết kế thế nào."
Lục Dương mang theo mấy nhân viên đi vào nhà Từ THi.
Sau đó cùng bọn họ giải thích tình huống, nói đã trùng tu được một nửa, nhưng muốn bọn họ gỡ bỏ đi làm lại cái mới.
Hiểu được rõ ngọn nguồn sự tình, lão Lý thở dài, nói ra: "Hiện tại tất cả ngành nghề đều như vậy, một con sâu làm rầu nồi canh, chính là loại người này, mới khiến cho người ta đối với mấy công ty thiết kế đề phòng cẩn thận."
"Đáng tiếc bọn hắn đụng nhầm người." Lục Dương cười cười.
"Coi như bọn họ tự tìm chết rồi, một bồi ba, bọn hắn phải hố bao nhiêu người mới kiếm được số tiền này chứ." Lão Lý nhẹ gật đầu, ánh mắt thêm mấy phần nghiêm túc.
Lời này, đối với bọn hắn mà nói, cũng là cảnh cáo..
Lên tầng hai.
Lão Lý cùng mấy nhân viên liền bận lù bù lên, Lục Dương đem chìa khóa, đưa cho lão Lý, nói ra: "Ngươi kiểm tra lại một chút, trên cơ bản làm lại lần nữa, gỡ xuống toàn bộ dây điện ống nước, dùng tài liệu tốt nhất, cần gì, cần bao nhiêu tiền, gửi danh sách cho ta là được."
"Lão bản, ngài yên tâm, chúng ta tuyệt đối an bài cẩn thận."
Lão Lý vỗ ngực cam đoan nói.
"Biết rõ các ngươi đáng tin cậy mới tìm các ngươi, tận lực làm nhanh một chút, bằng hữu của ta vội dùng căn phòng này." Nói xong, Lục Dương nhìn thoáng qua Từ Thi.
Có thể là do nghe hiểu được ý tứ, khuôn mặt Từ Thi đỏ lên, Lục Dương lại nói hưu nói vượn, nàng tuyệt đối không vội a.
Nhìn lão Lý ghi ghi chép chép, Lục Dương kêu Từ Thi rời khỏi nơi này.
Trong cư xá.
Lục Dương nói ra: "Lần trước lắp đặt ta nhờ bọn họ làm, cũng không tệ lắm, so với nhà trước thì đáng tin cậy hơn nhiều."
"Ngươi trùng tu lúc nào vậy?"
Từ Thi tò mò hỏi.
Nàng không nhớ rõ Lục Dương từng trùng tu phòng ốc lần nào.
"Ách, không phải ta có một căn nhà ở chung cư Hoa Đình sao?"
Lục Dương hơi hơi hây ngốc, hắn không để ý đến vấn đề này, Từ Thi hình như còn chưa biết mấy căn nhà kia của hắn.
Từ Thi chớp chớp hai mắt, tò mò hỏi: "Căn phòng ở Hoa Đình, không phải được lắp đặt sãn rồi sao?"
"Ách..."
Lục Dương không biết giải thích thế nào, nha đầu Tư Thi này, lúc nào trở nên thông minh như vậy, nếu là lúc trước nàng sẽ không hỏi đến mấy chuyện này.
Lục Dương đảo hai mắt, tiếp tục nói: "À, ta quên mất, lúc trước ta có mở một cửa hàng bán quân áo, chính là nhờ bọn hắn đến làm đấy....Ha ha, quên, quên..."
Đáp án này miễn cưỡng qua ải.
Tuy nhiên, Lục Dương cũng không phải nói láo, cửa hàng hai tầng mới mua bên kia, đúng là nhớ công ty này làm đấy, chỉ là đốc công không phải lão Lý, mà là một người khác, không biết tiến độ lúc này đến đâu rồi.
"Đi thôi, giao cho bọn họ làm là được, về sau ngươi đừng quan tâm, ngươi lại không hiểu ,nhìn chằm chằm vào cũng không có tác dụng gì.."Lục Dương nhìn nhìn điện thoại, cũng sắp đến 10h.
Từ Thi nghĩ lại, lúc trước trùng tu, nàng mỗi ngày đều chạy đến nhìn xem, còn không phải vẫn bị người ta hố một phát sao, vì vậy nhẹ gật đầu: "Chúng ta về thôi, ta tới công ty, ngươi thì sao?"
"Ta cũng đi..."
Lục Dương nhớ kỹ, hôm nay Lữ Tiểu Bạch sẽ tới công ty lấy điện thoại, vì để tránh cho hiểu lầm, bản thân vẫn nên qua một chuyến, cũng không biết tên Từ Phượng Niên kia có để đó không, hiện tại trên sàn thương mại điện tử của CCilicili đang bán điện thoại Apple, cũng không phải tới nơi khác mua.
Trực tiếp bán sản phâm, không chỉ thuận tiện, mà còn tiếp kiệm được một chút tiền, Từ Phượng Niên phụ trách kho xưởng của Lục Thành, muốn gì có nấy, trực tiếp gọi hắn đưa tới là được.
Sau một lát.
Hai người trở lại công ty.
Bàn làm việc của Lý Phỉ Phỉ bên tay trái, văn phòng Lục Dương bên tay phải, nhìn thấy Từ Thi đi về, nàng đứng dậy, nói ra: "Sư phụ ,người về rồi."
Lục Dương nhìn vị trí đối diện của Lý Phỉ Phỉ, túi của Từ Thi cũng đặt ở đây, gia hỏa này chuyển ra ngoài rồi sao?
"Ừ, vừa rồi có chút việc, hiện tại chúng ta tiếp tục đi, hôm nay rất bận đấy."
Từ Thi nhìn nhìn bản thảo bên cạnh Lý Phỉ Phỉ.
"Không sao, không sao, nhiều đến mấy cũng làm được."
Lý Phỉ Phỉ tỏ ra hưng phấn.
Hai người trò chuyện về công việc, Lục Dương cũng nghiêm chỉnh nhìn xem, huống chi chủ tịch như hắn vừa đến, thu hút không ít ánh mắt của mọi người, liền nói: "Hai người các ngươi làm việc đi, ta về văn phòng..."
Nói xong, đi đến cửa phòng làm việc, đẩy cửa bước vào.
"Buổi trưa rồi còn đến làm việc."
Lý Phỉ Phỉ nhìn bóng lưng Lục Dương, vụng trộm cười cười.
Văn phòng vẫn như cũ, có thể là do thường xuyên được quét dọn, vì vậy trên mặt sàn khá sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, trên bàn công tác đối diện, còn để một cái bàn vẽ, hẳn là của nha đầu Từ Thi.
"Văn phòng này, lâu rồi mới đến a..."
Trở lại chỗ ngồi của mình.
Ghế da thật sự mềm mại.
Đệm dựa cũng rất thoải mái.
Trên bàn còn có một cái hộp điện thoại di động, cầm lền nhìn qua, chính là điện thoại 4S mới nhất của táo khuyết, màu trắng, tương tự với cái của Lục Dương...
"Hiệu suất làm việc của Từ Phượng Niên không tệ, sáng sớm đã đưa tới."
Đối với tiểu đệ Từ Phượng Niên, Lục Dương vẫn tương đối coi trọng, bản tính trung thực, làm việc tận tâm, mấu chốt là không phải mấy tên thông minh vặt, là một người chịu khó.
Chỉ đáng tiếc, bằng cấp của Từ Phượng Niên có chút thấp, chức vụ cao nhất cơ hồ đạt được là làm một người phụ trách kho hàng, nếu muốn tăng lên, trừ khi phải nâng cao năng lực bản thân.
Đối với chuyện này, Lục Dương cũng từng tán ngẫu qua với Từ Phượng Niên, Từ Phượng Niên cũng có ý định đi học thêm kiếm thức, những thứ này còn phải xem bản thân hắn thế nào.
Trong lúc rảnh rỗi, Lục Dương bật máy tính lên.
Từ trình duyệt tiến vào Qidian, vào phần thông tin tác giả.
Mặc dù rất lâu rồi chưa ra sách mới, nhưng có không ít độc giả bình luận ở phía dưới, hy vọng hắn tranh thủ mau mau viết sách, nếu viết sách mới không được thì viết tiếp phần 2 của mấy bộ kia cũng được.
Đương nhiên.
Chuyện này Lục Dương chỉ có thể cho độc giả thất vọng rồi.
Lấy thân gia của hắn bây giờ, trông chờ vào việc viết tiểu thuyết kiếm tiền là chuyện không thực tế, còn phải mỗi ngày thêm chương mới, nghĩ thôi đã thấy phiền, nhưng làm một quyển thuyết ngắn, khiến bản thân bận rộn một chút cũng không tệ.
"Có nên thử không đây?"
Kiếp trước, Lục Dương cũng từng có suy nghĩ, viết một quyển tiếu thuyết ngôn tình, mình làm nhân vật chính, nhưng cuối cùng vì sinh hoạt, không thể nào buông tha.
Nghĩ tới Quan Nguyệt, lại nghĩ lại khoảng thời gian của hai người, Lục Dương liền cùng cố thêm ý định của mình.
Hắn hiện tại không biết nên đi đối mặt với Quan Nguyệt thế nào, không bằng thừa dịp này, viết một quyển tiểu thuyết về hai người...Làm cho Quan Nguyệt minh bạch tâm ý của mình.
Tiểu thuyết viết xong, sẽ biên kịch lại thành phim truyền hình, điện ảnh.
Nói viết là viết.
Mở ra phần mềm gõ chữ.
Lục Dương suy nghĩ một chút, liền đặt tên sách là < Chuyện cũ tuổi thanh xuân >
Sau đó.
Hắn liền xóa bỏ.
Một lần nữa gõ.
< Vì em anh có thể từ bỏ mọi thứ! >