Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 950: Vì Em Anh Có Thể Từ Bỏ Mọi Thứ (1)




Huyện Thanh Sơn, cư xá Thanh Thủy.

Quan Kiến Quốc về đến nhà, nhìn thấy trong phòng bếp có động tĩnh, liền để cặp công vụ lên tủ giày, đổi dép lê đi tới.

"Sao lại không đợi ta về làm?"

Phát hiện lão bà trong phòng bếp, Quan Kiến Quốc nhìn phòng khách.

Con gái không có ở đây.

Liền hỏi: "Quan Quan đâu rồi?"

Lâm Thanh Nhã đem đồ ăn từ trong nồi dọn ra, cởi bỏ tạp dề, nói: "Quan Quan đi Lục Thành rồi."

"Thời gian nghỉ còn nửa tháng, Quan Quan sớm như vậy tới Lục Thành làm gì, trường học mở rồi sao?" Quan Kiến Quốc nhíu mày: "Còn nữa, hai người đi Giang Thành, kết quả sao rồi?"

Lâm Thanh Nhã dọn đĩa ra, Quan Kiến Quốc cầm dọn lên bàn, chờ Lâm Thanh Nhã đi ra ngoài, hắn đem nồi cơm nhổ ra, cầm đi, thuận tay còn mang theo hai cái chén với đôi đũa.

Lâm Thanh Nhã vừa đi vừa nói: "Kết quả có rồi, không có quan hệ..."

"Không phải là nhầm lẫn gì chứ?"

Quan Kiến Quốc có chút kinh ngạc.

Vợ ở nhà khẳng định như vậy, không nghĩ kết quả không đúng ý muốn.

Lâm Thanh Nhã lắc đầu: "Không biết, kết quả cũng đã có rồi, nếu ở đây mà sai, đoán chừng cũng không có nơi nào đúng, ta còn cố ý liên hệ bạn học cũ, kiểm tra rất cẩn thận, tuyệt đối không có vấn đề..."

"Vậy là chúng ta hiểu lầm Lục Dương rồi sao?"

Quan Kiến Quốc ngồi trên ghế salon.

Lâm Thanh Nhã lắc đầu: "Chuyện con gái của Liễu Thanh Thanh có thể sai, bất quá, cũng không thể hoàn toàn phủ nhận Lục Dương không có quan hệ với Liễu Thanh Thanh, ở điểm này, Quan Quan khẳng định rất thương tâm."

"Cũng đúng, chúng ta quá qua loa, còn chưa xác định kết quả đã nói cho Quan Quan, nha đầu này, khẳng định trong lòng đang oán trách chúng ta."

Quan Kiến Quốc thở dài, nói tiếp: "Quan Quan một mình tới trường, không có vấn đề gì chứ?"

"Không có việc gì, ta vừa rồi có gọi điện cho nó, nó ở trong phòng rồi, hơn nữa còn có bạn học ở đó, dù sao trường học cũng có không ít người thi nghiên cứu sinh, vì vậy cũng không vắng lắm."

Lâm Thanh Nhã giải thích nói.

Quan Kiến Quốc nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt."

"Ăn cơm đi."

Lâm Thanh Nhã bới một chén cơm, đưa cho Quan Kiến Quốc.

Quan Kiến Quốc tiếp lấy, còn nói thêm:" Cũng may chuyện hài tử là hiểu lầm! bằng không, về sau ta cũng không biết nên đối mặt với Liễu Đại Giang thế nào."

...

Một đêm không có gì xảy ra.

Ngày hôm sau tỉnh lại.

Lục Dương mới mở mắt, liền nhìn thấy Tiểu Tiểu Thanh nằm sấp ở trên người mình, Liễu Thanh Thanh không ở bên cạnh, xem chừng sau khi Liễu Thanh Thanh dậy, liền ôm em bé tới đây.

"Tiểu Tiểu Thanh, me con đâu."

Lục Dương ở trên mặt tiểu nha đầu nhéo nhéo.

Tiểu Tiểu Thanh quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

"Ở bên ngoài sao, Tiểu Tiểu Thanh thật ngoan." Lục Dương cười hì hì, hạnh phúc lớn nhất của cuộc sống, không phải là khi thức dậy, có con gái ở bên cạnh, lão bà ở ngoài nấu cơm sao.

Lục Dương rất hưởng thụ cuộc sống như vậy.

Ở trên giường trêu chọc tiểu nha đầu một hồi, Lục Dương đem nàng ôm tới để qua một bên, sau đó mặc quần áo tử tế vào, phát hiện Liễu Thanh Thanh đang ở trong phòng bếp bận rộn.

"Nhanh đi rửa mặt đi, cháo sắp xong rồi."

Liễu Thanh Thanh nhìn thấy Lục Dương tỉnh lại ,liền vội vàng nói.

"n, được..."

Rửa mặt xong, Lục Dương đem con gái ôm ra ngoài, đặt ở trên ghế salon, tiểu nha đầu này, rất ngoan đấy, không khóc nhè đòi mẹ, bản thân tự chơi một mình, cũng không quấy rầy ai ăn cơm.

"Tiểu Tiểu Thanh nghe lời nhỉ, một chút cũng không quấy."

Cầm bát lên, Lục Dương nhìn con gái nói ra.

Liễu Thanh Thanh cười nói: "Đó là vì bụng không đói, vừa rồi thức dậy, em đã cho con ăn, nếu đói, anh cũng không phải biết con nó nháo thế nào."

"Vậy cũng tốt rồi."

Một bữa ăn đơn giản.

Một chén cháo, vài miếng dưa muối, một quả trứng vịt,...Vị cháo rất ngon, không quá nóng cũng không quá nguội, vừa phải, ăn vào không bị phỏng.

Sau khi ăn xong.

Lục Dương trước dọn bắt đũa lại, ý định cầm vào phòng bếp rửa, vừa đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên.

Nghe được điện thoại Lục Dương vang lên, Liễu Thanh Thanh bế Tiểu Tiểu Thanh lên, bỏ vào xe đẩy, sao đó cũng đi vào phòng bếp, nói ra: "Anh nghe điện thoại đi, để em..."

Lục Dương nhìn thoáng qua Tiểu Tiểu Thanh, nha đầu kia đang ở trong xe đẩy, rất an toàn, hắn nghẹ gật đầu, ấn nghe điện thoại.

"Lục tiên sinh, ta là lão Lý trang trí nội thất, ngài còn nhớ không?"

Giọng nói ở trong điện thoại hết sức khách khí.

"Có a, lần trước biệt thự của ta do ngươi lắp đặt, lần nãy vẫn là ngươi làm sao?"

Lục Dương cười nói.

"Đúng vậy, công ty nhận được cuộc gọi của ngài, liền bảo ta tớ đây, xin hỏi ngài rảnh lúc nào, ta tới đo đạc, chuẩn bị tài liệu..."

Lục Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã hơn tám giờ, hắn nói ra: "Vậy 9:30 đi, cư xá Học Phủ số 1, gần phụ cận đại học KHKT Hà Đông, đến lúc đó chúng ta gặp mặt ở công."

"Vậy được, Lục lão bản, lắp nữa gặp mặt."

Cúp điện thoại.

Lục Dương nhìn nhìn phòng bếp, Liễu Thanh Thanh đã đem đồ rửa xong.

Hắn nói ra: "Tí nữa anh có việc cần ra ngoài, em muốn mua gì không? Để anh đem về."

Liễu Thanh Thanh mở ra tủ lạnh nhìn nhìn, nói: "Thịt cùng trứng gà còn nhiều, hơi thiếu rau, anh mua rau về là được."

"Được..."

Nhẹ gật đầu, Lục Dương cùng Tiểu Tiểu Thanh chơi một hồi, chờ thời điểm đến 9h, mới thay trang phục rời đi.

...