Bản thân Lục Dương đối với tiểu thuyết ngôn tình cũng không phải hiểu rất rõ, nhưng dù sao bản thân hắn cũng học nhiều thứ hỗn tạp, hơn nữa đây là dựa theo cảm ngộ của mình để viết, vì vậy vẫn tương đối trôi chảy.
Viết một hồi.
Lục Dương nhìn nhìn.
Lộ ra tia mỉm cười.
"Hành văn của ta coi như không tệ a."
Vốn tưởng mình viết không được ngôn tình, nhưng viết rồi, phát hiện cũng không khó như trong tưởng tượng, điều này làm cho Lục Dương nhịn không được khoe khoang một tiếng.
Lục Dương mở ra một file, nhớ lại tình tiết thời cấp ba của mình, đều lưu trữ lại
Băng dày ba thước, không phải do lạnh một ngày, viết một quyển tiểu thuyết ngôn tình, cũng không phải một hai ngày có thể hoàn thành, phải tích lũy từng nội dung cốt truyện, lúc không có chuyện gì làm, hắn có thể suy nghĩ làm sao để có thêm cảm xúc vào tác phẩm.
Dưới trạng thái tập trung, thời gian trôi qua vô cùng nhanh.
Ước chừng thời điểm mười hai giờ, Lục Dương nghe được tiếng gõ cửa, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Từ Thi đang đứng trước cửa phòng.
"Nguyệt Nguyệt tỷ mang thức ăn đến..."
Từ Thi nhỏ giọng nói.
"n, đem vào phòng ta cùng nhau ăn."
Lục Dương ấn lưu lại, đứng dậy đi tới bên phía ghế sopha ngồi xuống , hóa ra đã đến giờ ăn cơm.
Từ Thi quay đầu ra ngoài nói vài câu.
Rất nhanh, Trần Thu Nguyệt cùng Lý Phỉ Phỉ cùng nhau đi tới, trên tay hai người đều là đồ ăn.
Trần Thu Nguyệt vào cửa, nhìn Lục Dương nơi ghế sopha, nói ra: "Vừa rồi ngươi đang làm gì vậy, thanh âm gõ bàn phím lách cánh không thôi, ta ở bên ngoài cũng nghe được."
"Không có gì, viết ít thứ..."
Lục Dương nói qua loa.
Dù sao tiểu thuyết này cũng viết về mình cùng Quan Nguyệt, hiện tại cho bình dấm chua này biết thì không tốt lắm, nếu để cho nàng ấy biết, thế nào cũng đòi thêm mình vào cuốn tiểu thuyết, vậy chẳng phải thành mớ hỗn độn rồi sao.
Dù sao, đợi sau này xuất bản, nàng cũng sẽ biêt thôi.
"Ngươi lại viết tiểu thuyết sao? Cho ta xem với..."
Trần Thu Nguyệt đặt đồ ăn lên bàn trà, chuẩn bị tới xem Lục Dương viết gì, nhưng bị hắn ngăn cản lại.
"Ăn cơm đi, có gì đâu mà xem, chờ xuất bản, anh sẽ nói cho em biết."
Trần Thu Nguyệt mặc dù có chút hiếu kỳ, nhưng vẫn quay trở về chỗ ngồi, bốn người ngôi chung một chỗ, Từ Thi cùng Lý Phỉ PHỉ mở ra cặp lồng.
Năm sáu món đồ ăn, đều là đồ mặn, có món hạt dẻ xào gà ưu thích của Lục Dương, còn có canh chua trứng gà của Từ Thi, mấy món còn lại là thịt kho tàu, súp lơ xào thịt, khoai tây thái sợi...
Vài món thức ăn hương sắc đề có đủ, nhìn qua liền biết mùi vị không tồi.
"Vẫn là đại tỷ thoải mái nhất, sau khi thành lão bản nhà hàng, về sau ăn cơm không cần trả tiền." Lý Phỉ Phỉ hâm mộ nói.
"Mua nhà hàng không cần tiền à?" Trần Thu Nguyệt nhìn nàng một cái.
Hôm nay từ sáng đến giờ không thấy Trần Thu Nguyệt đâu, đoán chừng là bận việc bên nhà hàngm Lục Dương cười nói: "Nguyệt Nguyệt, về phía nhà hàng em không cần quá để ý, cứ dựa theo cách vận hành lúc trước là được, dù sao cũng có thể kiếm tiền, chỉ cần quản lý tốt sổ sách, những thứ khác thoải mái đi."
Trần Thu Nguyệt là hội trưởng hội học sinh viện Công Nghệ, còn là lớp trưởng lớp số 3, còn phải làm sinh viên gương mẫu đi học, bận rất nhiều việc, hơn nữa cái nhà hàng này, đoán chừng nhập học còn bận rộn hơn.
"Vậy cũng phải nhìn một chút, thừa dịp còn hơn nửa tháng, ta trước làm quen hoàn cảnh, về sau không quản được ,liền nhờ người giúp đỡ nhìn xem, ta nhìn nha đầu Tú Tú kia không tệ, đến lúc đó nhờ nàng để ý đi." Lúc nói chuyện, Trần Thu Nguyệt còn vô tâm hữu ý nhìn thoáng qua Lục Dương.
Lục Dương có chút cạn lời, chuyện này quan hệ gì tới mình chứ, hắn đối với Tú Tú thật sự không có gì a.
"Em cứ thoải mái đi, dù sao nhà hàng này cũng cho em rồi, em muốn giày vò thế nào cũng được, đóng cửa cũng không sao." Lục Dương lắc đầu, kẹp lên miếng hạt dẻ bỏ vào miệng, mùi vị rất không tồi.
Nhắc đến hạt dẻ, Lục Dương lại nghĩ tới nước hạt dẻ mình mang về, hắn đứng dậy mở ra tủ lạnh trong phòng, từ bên trong cầm tới mấy chai nước hạt dẻ, đưa mỗi người một chai.
"Đây là đồ uống mới xuất hiện trên CCilicili sao?"
Trần Thu Nguyệt cầm lấy cái chai, lại nhìn bao bì đóng gói màu đỏ.
Hàng hóa trên sàn thương mại CCilcili đều được bán trực tiếp, chủng loại không phải rất nhiều, chỉ có các mặt hàng tinh phẩm, ví dụ như nước khoáng Khả Nhạc, Tuyết Sơn,...Mấy thứ này, ở chỗ nào cũng mua được, vì vậy trên sàn CCilicili không hề có, bởi vậy, không ít khách hàng, đều ưa thích lên CCilicili mua sắm hàng hóa.
Thời điểm có sản phẩm mới đưa ra thị trường, sàn thương mại điện tử của CCilicili sẽ là nơi có đầu tiên, là ưu thế khi so với các sàn thương mại điện tử khác.
Ít mà tinh, chất lượng đảm bảo, nhiều ngươi dùng thường xuyên, đây cũng là ưu thế lớn nhất của sàn thương mại điện tử CCilicli, đương nhiên, CCilicili cũng không thể so với Taobao, Jindong, hay là Suning ở trong tương lai, nhưng về phương diện nhận biết, tuyệt đối hơn xa ba nền tảng này.
Tiện tay mở ra một chai, đưa cho Từ Thi.
Làm vậy cũng đưa tới một hồi lườm mắt của Trần Thu Nguyệt.
Từ Thi có chút chột dạ nhìn thoáng qua Nguyệt Nguyệt tỷ, cẩn thận uống một ngụm.
Lý Phỉ Phỉ hiện tại cũng rất thông minh, một bên là khuê mật, một bên là lão sư, vì vậy nàng không ngừng ăn cơm, tỏ ra mình chưa nhìn thấy.
...
"Ya...Các ngươi đang ăn cơm a!"
Thời điểm mấy người ăn cơm.
Ngoài cửa truyền tới giọng nói.
Lục Dương quay đầu nhìn lại, phát hiện ra thân ảnh lén lút, chính là nha đầu Lữ Tiểu Bạch kia.
Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi cũng nhận thức được Lữ Tiểu Bạch, biết đây là cháu gái của CEO công ty Lục Dương, trước kia cũng thường xuyên đến đây, Trần Thu Nguyệt vẫy vẫy tay, nói ra: "Tiểu Bạch ,ngươi ăn chưa? Nếu chưa vào đây ăn luôn cho vui."
"Ăn, ăn rồi, ta đến tìm dượ....Tìm Lục lão bản, có chút việc..."
Lư Tiểu Bạch mở trừng hai mắt, đem xưng hô đến miệng nuốt xuống lại, nhìn mấy đại tỷ tỷ ở đây, Lữ Tiểu Bạch có áp lực rất lớn, đặc biệt là hai nữ sinh yangho này, một người tóc đỏ, một bên tóc vàng, có chút dọa người.
Trần Thu Nguyệt nhìn Lục Dương.
Lục Dương chỉ về phía bàn công việc, nói ra: "Tiểu Bạch, đồ ở trên bàn, ngươi tới lấy đi..."
Nói xong.
Hắn lại cùng đám Trần Thu Nguyệt giải thích: "Là điện thoại thôi."
Lữ Tiểu Bạch bước nhanh vào, đi đến trước bàn làm việc, nhìn chiếc Iphone 4s để trên bàn, ánh mắt nàng híp lại thành một khe nhỏ.
Cầm lên xem, bỏ vào trong túi quần, Lữ Tiểu Bạch vui vẻ nói: "Dượng, vậy các ngươi tiếp tục ăn đi, ta đi trước..."
Vừa nói xong.
Lữ Tiểu Bạch đột nhiên hiểu ra thứ gì, vội vàng bước nhanh ra ngoài.
'"Vừa rồi hình ta vui quá....Lỡ lời, kêu dượng mất rồi...Ài...Không phải ta cố ý đâu đấy, ngàn vạn đừng trách lầm ta a."
Âm thầm cầu nguyện một tiếng, Lữ Tiểu Bạch vội vàng đi vào trong thang máy, nhìn thang máy chậm rãi đi xuống, trong nội tâm nàng xuất hiện một câu hỏi?
Vì sao đứng trong thang máy, người ta lại nói ngồi thang máy?
Vấn đề này cũng không làm nàng rối não nhiều, cửa thang máy mới mở ra, Lữ Tiểu Bạch liền đem nó ném ra sau đầu, cầm lấy điện thoại ,vẻ mặt tràn đầy nét hưng phấn.
Trong văn phòng.
Một câu kia của Lữ Tiểu Bạch, đương nhiên làm mấy người khác chú ý
"Lục Dương, ngươi không giải thích một chút? Vì sao Lữ Tiểu Bạch vừa rồi lại gọi ngươi là dượng?" Trần Thu Nguyệt đứng dậy, đi tới bên cạnh Lục Dương, tay lặng lẽ đặt lên đùi hắn.
"Tiểu hài tử, ưa thích nói đùa, ta cùng Lữ Tiểu Vũ thanh bạch, chuyện này Từ Thi có thể làm chứng..."Lục Dương nhìn về phía Từ Thi, chớp mắt nói.
"Lục...Lục Dương cùng giám đốc Lữ, không có gì.."Từ Thi lắp bắp nói.
"Nha đầu ngu ngốc này, bị lừa còn giúp người khác đếm tiền, ngươi thà tin trên thế giới có ma quỷ, cũng không nên tin miệng Lục Dương." Trần Thu Nguyệt liếc nhìn nha đầu Từ Thi thiếu sức sống kia.