Đem đồ lên trên xong, rất nhanh Trần Dư đã chạy xuống dưới.
Nhìn thấy Lục Dương đang ở ven đường đợi mình, hắn chạy tới hỏi: "Ông chủ, chúng ta mua gì vậy."
"Mua một ít đồ ăn vặt để cho mọi người cùng ăn, về sau đói bụng, cũng đỡ phải chạy ra ngoài mua."
Nghe được Lục Dương nói vậy, Trần Dư có chút cảm động.
"Không cần vậy đâu, công ty còn đưa đồ ăn vặt nữa, ta không ăn được những thứ này."
Lục Dương lắc đầu :"Ngươi không ăn thì để người khác ăn a."
Trần Dư không nhiều lời nữa, yên lặng đi sau lưng Lục Dương.
Một đường đi vào tạp hóa.
"Bạn học Lục Dương lại đến chơi rồi."
Lão bản tạp hóa này chính là người tập tành chơi cổ phiếu kia, nhìn thấy Lục Dương vào cửa, ông liền vội vàng đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi.
Lần trước khi xin số điện thoại ông cũng đã biết tên hắn.
Tạp hỏa này mở ở gần vườn khởi nghiệp của trường học, Lục Dương cũng không ngu mà đi chỗ xa hơn để mua.
"Chúng ta tới mua ít đồ."
Lục Dương đi đến, nhìn đồ trên kệ, hàng hóa ở đây đầy đủ thể loại.
Lão bản nghiêm túc nói ra: "Mua cái gì mà mua? Cậu thích cái gì cứ lấy đi, giữa chúng ta còn khách khí chút tiền lẻ ấy làm gì?"
Trần Dư đằng sau có chút kinh ngạc nhìn Lục Dương.
Không nghĩ tới ông chủ của mình mặt mũi lại lớn như vậy, mua đồ ăn ở trường học không cần trả tiền.
Lục Dương khoát tay áo, từ chối.
"Không phải mua cho tôi, mà mua giùm cho người khác, đầu tiên phải nói, nếu ông không thu tiền, thì lần sau ông không thấy tôi tới đây nữa đâu.
"Được rồi, được rồi, vậy thì ta lấy tiền được chưa."
Lão bản tỏ ra bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu đồng ý, hắn còn muốn gặp Lục Dương thêm vài lần, để hắn có thể chỉ điểm một vài cổ phiếu để đầu tư, nếu Lục Dương về sau không đến, không phải ông lỗ rồi à.
Để tiện cho Lục Dương có thể thoại mái chọn đồ, lão còn lấy một chiếc xe đẩy đi theo Lục Dương.
"Ông chủ, chúng ta mua gì đây?"
Nhìn hàng hóa đủ các thể loại, Trần Dư nhỏ giọng hỏi.
"Lấy trước vài lốc Red Bull đi."
Nói xong, Lục Dương lấy một thùng Red Bull đặt vào giỏ.
"Cái đô chơi này giúp nâng cao tình thần, thời điểm mệt mỏi, cậu có thể uống một chút."
Trần Dư chỉ cười cười.
Tuy nói làm biên kịch lâu như vậy, nhưng thực tế Trần Dư cũng kiếm không được bao nhiêu tiền, biên kịch cũng phân hóa giàu nghèo, nếu không có tác phẩm nổi tiếng, biện kịch cũng rất nghèo đói.
Về sau hắn đổi nghề thành biên kịch manga, tuy rằng thu nhập đã khá hơn một chút, nhưng sinh hoạt Lục Thành giá cả lại cao, tiền lương cũng chỉ đủ để sinh hoạt, đặc biệt là về sau có con cái, hắn còn vì vay mượn mà mua sữa cho con, một lon red bull 6 tệ hắn cũng không dám bỏ ra uống.
Bọn Hà Nghệ cũng không khá hơn được Trần Dư, riêng mỗi tiền mua son môi của các nàng thôi, đã tiêu gần hết toàn bộ lương rồi.
Lục Dương lại cầm một ít khoai tây chiên, ô mai, sữa bò, còn một số loại osi.
Ngoại trừ những hộp mì tôm nặng mùi ra, thì Lục Dương cũng lấy một ít đồ ăn, đợi đến khi xe đẩy đầy đồ, Lục Dương mới dừng lại.
"Tính tiền đi lão bản."
Lục Dương đây xe đựng đi vào quầy hàng.
Lão bản ở trên máy tính tính tiền, một lát sau, mới lên tiếng: "Tổng cộng hết bôn trăm ba mươi hai tệ, lấy cậu bốn trăm tệ là được."
"Lão bản cứ lấy đủ tiền đi, tôi mượn xe đẩy một chút, tí nữa sẽ đẩy về cho ông sau."
Lục Dương mở ví, lấy ra đủ bốn trăm ba mươi hai tệ, đặt ở trên quầy, lão bản cũng không lằng nhằng, thu tiền bỏ vào quầy, sau đó tiễn hai người Lục Dương ra cửa.
Trước cửa ra vào vườn khởi nghiệp.
Hai người hợp lực, đẩy xe đẩy lên bậc thang.
Đúng lúc này, lại có một người từ bên trong vườn khởi nghiệp đi ra.
Gia hỏa đi như con ngựa giống kia, không phải Lý Triết Viễn thì còn có thể là ai.
Lý Triết Viễn sao lại ở đây?
Lý Triết Viễn cũng nhìn thầy Lục Dương, nhìn Lục Dương đẩy xe đẩy hàng, hắn ngẩn người, sau đó nói: "Lục Dương, ngươi đi làm thêm ở đây sao?"
"Ta đi làm thêm?" Lục Dương sắc mặt cổ quái nhìn hắn.
"Tôi đi lên trước."
Trần Dư nhìn thấy Lục Dương gặp người quen, cầm lấy sọt đồ, đi vào trong thang máy.
Lý Triết Viễn cười ha hả nói :" Lục Dương, ngươi cũng không phải che giấu làm gì, làm thêm cũng không phải việc gì xấu, ngươi đang làm thêm ở siêu thị phải không."
Cảm giác hắn đã coi mình thành một nhân viên giao hàng của siêu thị rồi.
Trên đầu Lục Dương nổi đầy hắc tuyến.
Lý Triết Viễn bày ra bộ dạng đã hiểu, nói ra: "Làm những việc này tiền công cũng không cao lắm, nếu muốn kiếm tiền, ta có thể giúp ngươi, nghỉ đông ngươi có thể tới Tô Thành để làm, một tháng ba nghìn rưỡi, bao ăn bao ở."
Trên đầu Lục Dương tràn đầy dấu chấm hỏi (???), có gì đó là lạ, tình địch gặp mặt, không phải nên hết sức đỏ mặt sao? Gia hỏa này bị làm sao ý nhở, còn giới thiệu việc làm cho mình nữa.
Nhìn thấy Lục Dương bộ dạng như đang suy nghĩ, Lý Triết Viễn còn tưởng hắn đã động tâm, lại nói thêm: "Ngươi không cần phải lo lắng, đây là một công ty chính quy, đã thành lập được ba năm rồi, còn được trường học khen thưởng, hàng năm đã giúp đỡ không biết bao nhiêu sinh viên khó khăn."
"Công ty ở tầng một, để ta dẫn ngươi đi xem."
Lý Triết Viễn lôi kéo Lục Dương vào cửa.
Trong lòng của hắn cũng có ý nghĩ riêng biệt.
Giúp Lục Dương tìm việc làm ư? Không có đâu, bọn hắn chính là công ty bóc lột sức lao động đấy.
Tiền lương ba nghìn rưỡi, ngươi cầm được ba nghìn đã không tệ rồi, mỗi ngày đều phải làm việc cả ngày, không có giờ nghỉ ngơi.
Nếu như có thể giới thiệu được một sinh viên xuống Tô Thành, bọn hắn sẽ kiếm được năm trăm tệ a.
Mỗi người đều là tiền đấy.
Không chỉ như vậy, đợi đến lúc Lục Dương thực sự đi làm, hắn liền có thể động chân động tay, còn không thể bóp chết Lục Dương được sao, hoặc là nói với Tống Giai, tiểu tử này là một kẻ nghèo hèn, hắn không tin, nếu Tống Giai biết được chuyện này, còn có thể ưu thích Lục Dương được ư.
Tiểu tâm tư của Lý Triết Viên, Lục Dương sao lại không biết.
Hắn nhờ thầy hướng dẫn Kiều Khải Minh từng nói, trường học có hai sinh viên khởi nghiệp, chắc đây là công ty đầu tiên khởi nghiệp ở trường đi.
Lục Dương cũng muốn nhìn một chút, công ty khởi nghiệp đầu tiên thế nào.
Bước vào cửa, đập vào mắt Lục Dương là một căn phòng chỉ có ba mươi mét vuông, đồ đạc thì đôi lung tung ở bốn phía, chỉ có một bàn làm việc cùng một cái máy đun nước.
Còn có hai sinh viên đang ngồi nghịch máy tính.
Đây cũng thể gọi là công ty à ?
Lục Dương cố nhìn cười nhìn Lý Triết Viễn, ngươi có phải giới thiệu nhầm chỗ không, đây giống như một gánh hát rong hơn là một công ty đấy.
"Lục Dương, thấy chưa, chúng ta là công ty chính quy đấy, chủ tịch của chúng ta là minh tinh khởi nghiệp, cũng là phó hội trưởng hội học sinh."
Lý Triết Viên chém gió.
Lại cầm lấy một bản khai, đưa cho Lục Dương, nói ra: "Ngươi nhìn một chút đi, ở đây có bao nhiêu xí nghiệp, tùy tiện chọn một chỗ, chúng ta sẽ giới thiệu ngươi vào làm."
Lục Dương cầm lấy bản khai nhìn nhìn.
Phía trên đều một loạt nhà xưởng sản xuất điện tử, sau năm mới, những nhà xưởng này đều thiếu hụt nhân lực, coi như không có người giới thiệu, cũng sẽ dễ dàng vào làm.
Thấy Lục Dương nhìn bản khai hồi lâu, liền có một sinh viên đối diện nhắc nhở Lý Triết Viễn: "Bảo hắn lựa chọn nhanh lên, Thầy Hoàng vừa mới điện thoại, nói sắp tới nơi rồi."