Được rồi.
Quả nhiên là làm ơn mắc oán.
Đáng thương cho Lữ Tiểu Vũ, mỗi ngày nàng chỉ tốn 1-2 phút để pha một ly ca phê, mua cho nàng món quà này, muốn pha một ly cà phê phải tốn 3-5 phút.
Lục Dương tận tình khuyên bảo hết lời: "Đồng chí Tiểu Vũ, tôi nhất định phải phê bình đồng chí một chút, làm việc là làm việc, nhưng làm việc vẫn phải để ý sức khỏe của mình."
"Đồng chi chế biến chậm một chút thì làm sao, đây là tư tưởng sinh hoạt, đồng chí muốn cuộc sống của mình chỉ có một màu trắng bệch thôi sao,"
"Coi như đông chí chỉ có một màu, nó cũng phải là một màu đỏ tích cực của trung quốc."
"Được, được rồi, lễ vật này ta nhận, cảm ơn chủ tịch."
Lữ Tiểu Vũ đem máy pha ca phề cất kỹ, đặt dưới bàn công tác, trước mắt phải dừng những lời nói thao thao bất tuyệt của Lục Dương lại đã.
Từ văn phòng đi ra ngoài.
Hà Nghệ lại gọi hắn lại.
"Chủ tịch, chúng ta đã thiết kế xong mấy nhân vật, ngài tới nhìn một cái."
Lục Dương câm lên nhìn nhìn.
Tổng cộng có bốn bức vẽ, do bốn người thực hiện, Lục Dương đang nhìn nhân vật do Hà Nghệ thiết kế.
Cùng lần trước so sánh, tạo hình nhân vật lần này đã rõ ràng hơn nhiều, hình tượng tổng giám đốc điên cuồng, cao ngạo đã bị từ bỏ, thay vào đó là một nhân vật bình thường, nhưng trong ánh mắt nhân vật rất có thần.
Lục Dương nhẹ gật đầu, hình tượng này vừa ý suy nghĩ Lục Dương.
Lại nhìn một chút thiết kế của những người khác.
Bạch Phượng vẽ không sai biệt lắm với Hà Nghệ, chỉ có điều đường cong của nàng nhìn đẹp hơn Hà Nghệ.
Diệp Đồng thì vẽ kém một chút, nhưng coi như cũng tạm được, về sau vẽ nhân vật chính thì không được, nhưng vẽ nhân vật phụ thì đủ xài.
Cuối cùng là Giang Bạch, nam sinh duy nhất trong team vẽ tranh.
Lục Dương nhìn tờ giấy trên tay.
Một người trẻ tuổi mặc trang phục bình thường, đứng ở trên một tòa nhà chọc trời, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt của hắn sáng như hình ngôi sao.
Tay cầm Nhật Nguyệt Càn Khôn, nhìn thế gian không có đối thủ.
Chính là nhân vật này.
Không thể không nói, Lữ Tiểu Vũ đã tìm được một viên ngọc không tồi, bức vẽ của Giang Bạch còn vượt quá sự mong chờ của hắn, đây chính là tạo hình mà hắn ưu thích nhất trong đầu.
Hít vào một hơi.
Lục Dương nhìn mọi người đang lắng nghe mình bìm phẩm, nói ra: "Lần này các bạn vẽ không tệ, xem ra lần trước các bạn đã hiểu yêu cầu của tôi, tiến bộ của Hà Nghệ rất lớn, vẽ nhân vật chính rất hợp cách, Bạch Phượng, Diệp Đồng cũng không tệ, đương nhiên,... lần này người vẽ tốt nhất là Giang Bạch."
Nghe được ông chủ nhắc đến tên mình, Giang Bạch hơi thẹn thùng cúi đầu.
"Giang Bạch, cậu có thể nói tại sao cậu lại tạo hình nhân vật như vậy được không, cho mọi người cùng nghe?" Lục Dương nhìn Giang Bạch.
Giang Bạch nhỏ giọng nói: "Lần trước khi chủ tịch mở tiểu thuyết xong thì tôi về nhà có xem thử một chút, xem xong thì trong đầu nghĩ đến hình tượng nhân vật như vậy."
"Ừ."
Lục Dương cũng chẳng suy nghĩ nhiều.
Nếu như không xem qua tiểu thuyết của hắn, chỉ làm theo yêu cầu, thì bản thân cũng chỉ vẻ được như những người kia mà thôi.
"Chúng ta sẽ chọn hình của Giang Bạch làm nhân vật chính, với lại còn báo cho mọi người một tin vui, là công ty đã ký được không ít bản quyền chuyển thể thành manga, lần này công ty sẽ đưa ra chế độ lương thưởng để mọi người có động lực mà làm."
"Công ty chúng ta khác với các công ty khác, chúng ta chỉ có lương cứng, nhưng Giám đốc Lữ là làm ra một quy tắc khen thưởng, chờ khi nào Manga chúng ta có thể đặt VIP, quy tắc sẽ được công bố, tuyệt đối công bằng với mọi người, mọi người xem tiền lương mình nhận bao nhiều là biết ngay."
Nghe được lời nói Lục Dương, Hà Nghệ cũng mấy nữ sinh trong ánh mắt đều tỏa sáng, Giang Bạch cũng biểu lộ thần sắc vui mừng.
Trần Dư nhịn không được mà uống vài ngụm nước.
Trước khi đến làm ở đây, bọn hắn đều đã từng làm ở nơi khác, biết rõ đại bộ phận công ty chả có cái gì gọi là trích phần trăm cả, bọn hắn tới công ty này đều do lương cao mà tới.
Thật không nghĩ đến.
Công ty này còn có trích phần trăm tiền thưởng.
Đương nhiên, bọn hắn phải làm việc sao cho công ty có lợi nhuận mới được, không thì phần trăm lấy ở đâu ra.
"Kịch bản gốc viết thế nào rồi."
Lục Dương nhìn biên kịch duy nhất trong công ty.
Trần Dư ngồi ngay ngắn, nói ra :"Tôi đã viết được không ít rồi, tí nữa tôi sẽ gửi đến cho ngài."
"Được, tí tôi sẽ xem thử."
Lục Dương lại nhìn mấy người Giang Bạch, nói ra: "Kịch bản gốc đã viết xong rồi, mọi người có thể bắt tay vào thực hiện rồi, nhớ kỹ thời gian chỉ có một tuần."
"Ông chủ yên tâm, cam đoàn hoàn thành nhiệm vụ."
Hà Nghệ ưỡn ngực, nghiêm túc nói.
Xem ra vừa rồi đưa ra phương án tiền thưởng đã khiến bọn họ hăng hái hơn rồi đấy, việc này cũng khiến Lục Dương không tốn nhiều tiền, hắn cũng không phải ông chủ bóc lột sức lao động nhân viên.
Chỉ cần có lợi nhuận, hắn không ngại phải chia cho nhân viên phía dưới, muốn con ngựa chạy nhanh, không cho nó ăn cỏ sao được.
Bọn người Giang Bạch đã bắt đầu phân công nhiệm vụ, Lục Dương cũng đi về văn phòng làm việc của mình.
Trước nhìn kịch bản gốc Trần Dư gửi đến.
Bởi vì đã có dàn ý từ trước, Trần Dư chỉ cần dựa theo mà viết rõ ràng ra, cũng không phí bao nhiêu khí lực, Trần Dư viết cũng không tệ, Lục Dương cũng tìm mấy chỗ chưa vừa ý, khoanh đỏ vào đợi Trần Dư sửa đổi.
Làm xong những việc này, Lục Dương mới lấy 'bảo điển' mang từ Thượng Hải trở về.
Một quyển bút kí dày đặt, Lục Dương trên tàu đã nhìn một tí.
Bên trong ghi chép kinh nghiệm nửa đời người của Y Sung, mọi thứ đều là viết tay, có vài nơi còn có dấu vết sửa chữa, hẳn là hủy bỏ cách nhìn lúc trước, hoặc là loại bỏ đi những đồ vật không còn sử dụng được
Tuy rằng hạch tâm của văn học giống nhau, luôn luôn phát triển, nhưng phương thức biểu diễn của nó đã dần dần thay đổi. Từ thời cổ đại dùng cách biểu diễn, xong đến radio, băng đĩa, rồi đến TV, điện ảnh, mạng Internet, sau này là smart phone.
Mỗi một lần biến đổi, đều có thêm nhiều điều mới, đào thải đi những cái cũ không phù hợp.
Lục Dương đọc vô cùng cẩn thận.
Không chỉ có như thế.
Hắn còn chép lại quyển bút ký này lên máy tính, kinh nghiệm nhiều như vậy, không phải Lục Dương đọc một hai bữa sẽ hiểu, với lại, cũng không thể cầm quyển bút ký này mãi được.
----
Đảo mắt qua một giờ.
Nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ trưa, đi ra văn phòng, Lục Dương vẫn nhìn thấy team manga làm việc.
"Tại sao chưa đi ăn cơm."
Lục Dương hỏi.
Giờ này cũng là giờ nghỉ giải lao rồi.
Bạch Phượng cười nói: "Trần Dư đã đi mua cơm rồi, chúng tôi cũng nhờ anh ấy mua dùm, với lại chúng tối muốn nhanh chóng hoàn thành chap đầu tiên của
Nhân viên có ý chí chiến đấu, Lục Dương tự nhiên sẽ không dập tắc sự nhiệt tình của bọn họ, đi ra văn phòng, xuống lầu liền gặp phải Trần Dư.
"Trần Dư, ăn cơm chưa."
"Đã ăn rồi, đang mang cơm hộp lên cho mọi người đây." Trần Dư giơ giơ mấy hộp cơm trên tay.
Lục Dương nói: "Cậu đưa đồ ăn lên trước đi, sau đó xuống đây, chúng ta đi mua ít đồ."